Thơ 1-2-3 Lương Ngọc Đại: Ta rong rêu cuộc đời nuôi mầm họa lên ngôi

Dậu đổ rồi bìm có kịp leo không?// Lấm lét những ánh mắt xét nét/ Buôn lời trên những niềm đau.// Dậu yếu thì nhà trống hoác!/ Bìm non chả dễ vươn mình!/ Ta rong rêu cuộc đời nuôi mầm họa lên ngôi.

Nhà thơ Lương Ngọc Đại quê Thái Bình

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Cây theo người bỏ đất đứng bơ vơ

 

Hoang hóa cánh đồng xanh mùa cũ.

Loang lổ vệt nắng buồn sau khoảnh khắc bình minh.

 

Cánh đồng xanh, đàn cò trắng thả mình.

Bức tranh đẹp nay trở thành mộng mị!

Sinh đói mùa vàng sau vụ gặt đơn côi.

 

Em lao công trên đường khuya mưa nhòa ánh điện.

 

Cây chổi trên tay bốn mùa vất vả.

Hòa khúc nhạc vui bớt thanh vắng phố phường.

 

Trời mùa này mưa nhiều hơn nắng.

Rét gói trong chăn, lạnh giá vợi tấm lòng.

Em cần mẫn gợi lòng người, góp thanh bình trong tiếng chổi tre.

Một… hai… ba… bốn… năm…

 

Đồng hồ cần mẫn đếm.

Ngày mới chầm chậm sang.

 

Ai kia uốn cổ nốc ngày cũ say mèn!

Thời gian hãi hùng đếm ngược.

Màn đêm buông tĩnh mịch gợi sầu đông.

 

Dậu đổ rồi bìm có kịp leo không?

 

Lấm lét những ánh mắt xét nét

Buôn lời trên những niềm đau.

 

Dậu yếu thì nhà trống hoác!

Bìm non chả dễ vươn mình!

Ta rong rêu cuộc đời nuôi mầm họa lên ngôi.

 

Gánh hàng hoa em bán cả vui buồn.

 

Thăm thẳm nỗi lòng của đất.

Vàng thau người tự vun trồng.

 

Lời nói điêu ngoa xui cái miệng đớn hèn.

Mâu, thuẫn tốt lành lời ngươi rao giảng.

Thế gian này còn bóng tối với bình minh!!!

 

LƯƠNG NGỌC ĐẠI

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *