Thơ 1-2-3 Mai Xuân Thắng: Giọt đầu cành chấp chới giấc xuân

Có cái cười lấm lem buổi sớm// Mười tuổi đầu dãi dầm sương khói/ Cánh chim non lạc bầy tao tác đời côi// Cha theo ả phù dung phiêu diêu miền hoang phế/ Chốn bướm ong quyến rũ cánh mẹ dập dìu/ Giọt đầu cành chấp chới giấc xuân.

Nhà thơ Mai Xuân Thắng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Sài Gòn chiều đổi gió

 

Ngọn bấc quá giang

Vượt Bạch Mã Sơn du hí phương Nam xa lạ

 

Giọt mưa như ánh mắt nàng xuân hấp hẩy buổi đầu xuống phố

Mang mang hồn cố thổ

Đỏng đảnh nhịp xuân tình.

 

Trên đỉnh tâm tư ngày gió trở

 

Rót vào giữa lưng đời trong đục dòng tôi

Có cánh sóng vượt bão giông ru bờ êm dịu

 

Cuối dốc chiều chạng vạng, ánh hào quang chấp chới

Lặn trong thung lũng hồn tôi

Em đôi cánh thiên thần bay bổng.

Có cái cười lấm lem buổi sớm

 

Mười tuổi đầu dãi dầm sương khói

Cánh chim non lạc bầy tao tác đời côi

 

Cha theo ả phù dung phiêu diêu miền hoang phế

Chốn bướm ong quyến rũ cánh mẹ dập dìu

Giọt đầu cành chấp chới giấc xuân.

 

Sớm đầu năm tỉnh thức giấc nồng

 

Ánh bình minh non tơ chập chững bước ra từ kẽ trời

Lau khô dòng nước mắt đêm lạnh lẽo

Cội mai vàng điểm nụ ấp e rửa mặt

Bầy chim non giục cành sấu dậy thì nhắc ta bừng tỉnh

Vội tìm em viên mãn nụ cười xuân.

 

Chẳng còn phép màu nào nữa!

 

Một cái sẩy chân nơi không ai nghĩ tới

Một cái biệt ly chẳng giống cái biệt ly nào

 

Đói lạnh mấy hôm rày cơ khổ

Giọt xót xa đắng đót triệu tim người

Rong chơi miền mây trắng em ơi!

 

MAI XUÂN THẮNG

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *