Thơ 1-2-3 Nguyễn Đinh Văn Hiếu: Anh không so đo hai chữ vô danh

Anh không so đo hai chữ vô danh// Nén hương đồng đội hay cha mẹ già thắp cho anh/ Khói bay bốn phương mà hồn anh nơi tám hướng// Anh là con của mẹ cha, là anh của bao thế hệ/ Những người đã từng biết và cả những người chưa từng quen/ Vô danh giữa đời thường nhưng sáng chói sử xanh.

Nhà thơ Nguyễn Đinh Văn Hiếu ở Trà Vinh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Tượng đài nào tạc nổi những chân dung

 

Hành quân trong đêm bước chân rầm rập thở

Ánh mắt đêm sáng lạ thường như bật đèn pha

 

Vượt núi xé rừng để lại vết chân sạn chai trên lá

Lá cuốn hình hài dấu chân xoáy thăm thẳm lòng người

Các anh hiên ngang cười trên từng trận tuyến nay mai.

 

Lá thư còn thơm mùi mực mới

 

Từ hậu phương gói lòng gửi anh nơi tiền tuyến

Đồng gặt rộn ràng thao thiết thiếu mùa anh

 

Nét chữ vội bên ngọn đèn mù u đêm thẳm

– Anh đọc đừng cười sao đoạn đầu nhiều lý do này kia thế

Nỗi niềm em, anh cần biết, thì giấu kín đẩu đâu!?

Tranh của họa sĩ Hoàng A Sáng

Cho một lần thấy mặt trời lên

 

Mấy ngày rồi anh, dưới căn hầm này

Địch lùng sục bới tung chẳng thừa góc đất

 

Lệnh án binh chờ thời cơ quyết chiến

Máu ran bừng luồn mạch muốn vỡ tung

Ta chiến đấu vì lẽ ngắm mặt trời lên.

 

Ai ném thời gian qua những đêm dài

 

Địch sáng, ta tối đếm thời gian chết trối

Thi gan nhẫn nại với đòn tra tấn thài lài

 

Có khi bằng roi, bằng điện, bằng chuồng cọp, hầm phân

Những chuyến vượt tù lênh đênh mặc số, đói quay đói quắt

Tối của ta sẽ trở thành mồ chôn sáng kẻ thù.

 

Anh không so đo hai chữ vô danh

 

Nén hương đồng đội hay cha mẹ già thắp cho anh

Khói bay bốn phương mà hồn anh nơi tám hướng

 

Anh là con của mẹ cha, là anh của bao thế hệ

Những người đã từng biết và cả những người chưa từng quen

Vô danh giữa đời thường nhưng sáng chói sử xanh.

 

NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *