Cho ta ngồi thêm một chút với Tây Nguyên// Nghe chiều cuối năm lành lạnh gió Biển Hồ/ Mơn man kẽ tóc chân tơ tình yêu nồng đượm// Sáng Đăk Lăk, Gia Lai, trưa Măng Đen đội mưa/ Lạnh cuối năm chăm chăm mang sang ngày năm mới/ Vui tết dọc Tây Nguyên quên cả bước chân về…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Em kéo anh vào mùa xuân mới
Chuồn chuồn đánh hơi bay rợp khung trời
Như ngơ ngẩn nhớ mùa xuân đang tới
Anh lọt thỏm cánh đồng hoa đương thì con gái
Hây hẩy nẩy mình bung hương sắc tỏa mùa thơm
Đâu biết môi gần ngại ngùng nhắm mắt chờ hôn…
Ai giấu mình bên đóa hoa xuân
Tất bật con lật đật ngắc ngư vật lộn xuân về
Sương sớm lưng chừng lạnh ôm lấy bao tấm thân cơ nhỡ
Mắt nhìn mắt tưởng không là mắt
Mà chỉ trống không vô hồn tất tả ngược xuôi
Đóa hoa xuân rạng ngời che giấu bao nỗi mồ côi.
Có một mùa xuân nằm trên vai mẹ
Theo tháng theo năm oặn đau gồng gồng gánh gánh
Mấy chai sần kênh bạc hằn lên thanh mảnh
Khi tóc má còn xanh lẩy bàn chân đã sinh vạm vỡ
Nâng niu búp săm soi cành cho từng nụ đơm hoa
Mùa xuân nằm trên vai mẹ cõi an nhiên…
Ngày đi vội cho xuân đến bên thềm
Nắng hong thời gian mỏng tang bên bếp lửa
Từng chiếc bánh đong tình âm ấm trán mồ hôi
Mấy em nhỏ nô đùa ướm dấu bước xuân trôi
Đâu hay bướm hoa đang dâng sắc hương diễm tuyệt
Giọt mưa giăng giăng bất chợt ngỡ xuân thì em nảy môi hôn.
Cho ta ngồi thêm một chút với Tây Nguyên
Nghe chiều cuối năm lành lạnh gió Biển Hồ
Mơn man kẽ tóc chân tơ tình yêu nồng đượm
Sáng Đăk Lăk, Gia Lai, trưa Măng Đen đội mưa
Lạnh cuối năm chăm chăm mang sang ngày năm mới
Vui tết dọc Tây Nguyên quên cả bước chân về…
NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU