Thơ 1-2-3 Nguyễn Đinh Văn Hiếu: Khoảnh khắc cuối cùng đứng trên khoảnh khắc cuối cùng

Định vị anh, định vị em để ra khoảnh khắc cuối cùng/ Khoảnh khắc mà cả anh và em chẳng thể nào can thiệp// Như ta biết mặt trời lên, lên cao, xuống thấp, rồi lặn mất/ Bơi trong vô vàn khoảnh khắc của một ngày, một phút, một giây/ Khoảnh khắc cuối cùng là khoảnh khắc nhiệm màu đang nắm trong tay…

Nhà thơ Nguyễn Đinh Văn Hiếu ở Trà Vinh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Khoảnh khắc cuối cùng đứng trên khoảnh khắc cuối cùng

 

Định vị anh, định vị em để ra khoảnh khắc cuối cùng

Khoảnh khắc mà cả anh và em chẳng thể nào can thiệp

 

Như ta biết mặt trời lên, lên cao, xuống thấp, rồi lặn mất

Bơi trong vô vàn khoảnh khắc của một ngày, một phút, một giây

Khoảnh khắc cuối cùng là khoảnh khắc nhiệm màu đang nắm trong tay…

 

Hỏi hoa nở rằng hoa có đau

 

Sinh con trong cơn chuyển dạ dữ dội cuồn cuộn đất nhồi

Của ngày nắng, ngày gió, ngày mưa hay bão bùng xác thịt

 

Những cái bắt đầu thường chạm vào vô chỗ lỗ thủng tủn mủn

Hiếm được chờ, được đợi, được chọn, được gọt giũa để hoài thai

Tách từng khe, từng kẽ, mãn nụ đau quằng rạng rỡ hoa…

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Chơi với cái bóng của mình

 

Anh ngồi ngắm cỏ hoa nghe tiếng chim ca trong gió

Ngỡ xuân thì thơ dại róng riết gọi í ơi

 

Anh thấy bóng mình hay bóng đang lấy của anh ngày tháng

Anh đớp bóng mình hay bóng đang ngả giá cuộc tất tay

Một ly đầy túi bụi bóng rót để anh say…

 

Sóng nghiêng mình ngả rạp dưới lòng sâu

 

Chuyến phà này đã cuối cùng chưa em?

Sao sóng chòng chành lắc lư ngàn nỗi nhớ

 

Em nhắc mình quen nhau trên chuyến phà năm ấy

Anh thích chao nghiêng khi hai đứa đứng gần nhau

Yêu sóng quê mình vỗ thân thương bờ bãi quê hương.

 

Mùa đông… mùa đông… mùa đông

 

Gã lông ngông trên hè phố nhớ mong

Không ai quay nhìn nhau trong lớp khẩu trang giấu mặt

 

Tìm kiếm hơi ấm tình người lác đác vòng xe lặng lẽ

Hoa sữa đâu đây dìu dịu lắng không gian

Tháp chuông nhà thờ trầm mặc khúc Giáng sinh.

 

NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *