Thơ 1-2-3 Nguyễn Đinh Văn Hiếu: Mỗi gương mặt người đeo một lớp mặt nạ bằng da

Ngồi xuống đây nói chuyện đẩu đâu// Của mười năm, hai mươi năm cưỡng đoạt nhầm hoa hậu/ Lót con đường công danh bằng vinh hoa phù phiếm// Để giờ nói về suy đoán, đạo đức và tha hóa/ Mỗi gương mặt người đeo một lớp mặt nạ bằng da/ Hầu căng dãn mọi đằng và qua mặt chính ta.

Nhà thơ Nguyễn Đinh Văn Hiếu ở Trà Vinh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Người thích nói chuyện xa vời trời ơi đất hỡi

 

Các nhà làm phim gọi là viễn tưởng, giả tưởng, siêu tưởng

Nhà tiểu thuyết chiêu tuyết mỹ từ hậu siêu siêu hiện đại

 

Anh gọi đó là em của thì tương lai xa lơ xa lắc

Khó tưởng tượng họa đồ tởm hợm hơn quỷ ma

Nhưng lại có thật trên đời trần trụi nghênh ngang.

 

Ngồi xuống đây nói chuyện đẩu đâu

 

Của mười năm, hai mươi năm cưỡng đoạt nhầm hoa hậu

Lót con đường công danh bằng vinh hoa phù phiếm

 

Để giờ nói về suy đoán, đạo đức và tha hóa

Mỗi gương mặt người đeo một lớp mặt nạ bằng da

Hầu căng dãn mọi đằng và qua mặt chính ta.

Có những thói quen không phải để sửa

 

Như thói quen gạch đít những điều cần lưu ý

Gạch đít trở thành thói quen thay lười nhớ mớ nghĩ

 

Mỗi lần gạch đít tưởng bị kim chích, ong chích

Nhói lên một lát rồi kéo dài ngày qua ngày

Gạch đít vì lẽ mình tưởng tượng lên nhau.

 

Em sống vì lẽ gì và sống cho ai

 

Mới vừa nghèn nghẹn tầng cao ngã nhào búp gãy

Lại nức nở khó thở nông sâu chới với non tay

 

Mặt trời vẫn lên cao gieo màu nắng tinh tươm ngập đầy

Sao em hình dung bi quan chỉ mình mình thiệt thòi đến tội

Có ai khóc thương cho ai – hãy thương khóc chính mình.

 

Không dễ gì dỗ giấc ngủ đêm nay

 

Như giấc ngủ nằm nôi mẹ dỗ bao nhiêu ngủ bấy nhiêu

Giấc ngủ đằm sâu hơn cả giấc mơ mượt màu cổ tích

 

Lớn lên chút biết trốn ngủ khi mẹ gọi về í ới

Cho đến một ngày không biết trả giá giấc ngủ là khó nhọc

Ngủ không còn là thói quen mà là giây phút để chôn vùi.

 

NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *