Thơ 1-2-3 Nguyễn Đinh Văn Hiếu: Ngời ngợi xanh trên đầu nợ ngày nợ tháng dắt dìu nhau

Vẽ vào cõi trời xanh nợ nần trần thế// Buộc thân thể vào đời – đời vương mang hạt bụi/ No gió cánh diều nợ cánh tay căng sức sợi dây// Hơn một lần nợ mẹ cha cơm ăn, áo mặc, nghĩa dày/ Hoa lá cỏ cây biết điểm tô xua tan nhọc nhằn ô trọc/ Ngời ngợi xanh trên đầu nợ ngày nợ tháng dắt dìu nhau.

Nhà thơ Nguyễn Đinh Văn Hiếu ở Trà Vinh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Ngày sang đông khơi bếp lửa hồng

 

Bếp lửa của năm năm mười năm còn nồng ấm

Trên từng ngón tay gân guốc khêu thời gian lên mốc

 

Mùa đông không lạnh bên bếp lửa nhà giàu sang

Mùa đông lạnh với đứa trẻ co ro rách rưới không nhà

Ai dùm khơi bếp lửa lòng xua cái ghẻ lạnh thế gian.

 

Cơn mưa cuối mùa đã tạnh

 

Người lo chạy vắt cổ công lênh cho kịp chuyến vé hời

Đếm thời gian trôi vụt trên từng phiến lá sắp rơi

 

Nào nhạc ngũ âm, nào kèn tây đương hồi vào vụ

Gió chướng về thổi chướng những cầm canh định lượng

Tạnh cơn mưa cuối mùa đâm lộc những chồi xanh.

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Vẽ vào cõi trời xanh nợ nần trần thế

 

Buộc thân thể vào đời – đời vương mang hạt bụi

No gió cánh diều nợ cánh tay căng sức sợi dây

 

Hơn một lần nợ mẹ cha cơm ăn, áo mặc, nghĩa dày

Hoa lá cỏ cây biết điểm tô xua tan nhọc nhằn ô trọc

Ngời ngợi xanh trên đầu nợ ngày nợ tháng dắt dìu nhau.

 

Cơ cực bàn chân giẫm nát cánh đồng làng

 

Chăm bón vụ mùa chưa một lần sao nhãng

Biết bắt bệnh thuốc thang nước phân cần mẫn

 

Nông dân làm giàu ư? Trên mồ hôi nước mắt?

Bàn chân giẫm bàn chân, nỗi đau đạp lấy nỗi đau

Vẫn vươn tay dịu dàng chắt chiu từng nhánh hạt vàng ươm.

 

Tiễn những dòng nước mắt về đâu

 

Trái bóng lăn cuốn cảm xúc trào dâng từng nhịp

Vào… vào rồi, kia nụ cười, cánh tay vẫy liên hồi

 

Còn những ngần ấy phút bù giờ, đâu đã là đoạn cuối

Vào…vào rồi, đây nước mắt, tiếc nuối choàng lấy vai ôm

Bước chân ơ hờ, cúi đầu lặng lẽ, nhoi nhói những con tim.

 

NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *