Và em đó, loạn nháo nhào sắc màu// Sương hay khói – trắng thiên thần ẩn hiện/ Kéo chiều tà ngoa ngoắt vàng lớt xám lam// Rực rỡ hồng, đỏ đỗ quyên – ánh mặt trời đắm đuối/ Xanh hiền hòa, tinh khiết thao thiết gió mơn man/ Nội tà áo phất phơ nguýt dài mà loạn nhịp tim anh.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Phép màu nào đưa em trở lại
Thời gian trôi mệt mỏi trên những dòng tin tức ngóng chờ
Dò tìm em nơi đâu trong ruột ống đồng ngơ ngác
Phấp phỏng đốt giấc ngủ những ai yêu thương chờ sáng
Cầu một phép màu của ông Bụt, bà Tiên, Phật Trời độ hộ
Giải xui rủi phận người đưa em trở lại với mẹ cha.
Và em đó, loạn nháo nhào sắc màu
Sương hay khói – trắng thiên thần ẩn hiện
Kéo chiều tà ngoa ngoắt vàng lớt xám lam
Rực rỡ hồng, đỏ đỗ quyên – ánh mặt trời đắm đuối
Xanh hiền hòa, tinh khiết thao thiết gió mơn man
Nội tà áo phất phơ nguýt dài mà loạn nhịp tim anh.
Diều nghĩ gì khi lên đến lưng chừng trời
Khởi động một, hai bắt nhịp cùng hơi gió
Loạng choạng, nghiêng ngả mấy lần mới vút lên trên
Giữa lưng chừng trời diều no gió tung tăng
Bằng sự giựt dây của bàn tay điều khiển
Tự do nào diều có được giữa ba, bốn bủa vây
Bao nhiêu năm cuộc chiến gọi tên gì
Kẻ thù khát máu bất ngờ quàng xiên xâm lược
Biên giới in dấu chân loài thú
Những hăm he, xâm lấn
Súng đã nổ, dáng đồng bào đã ngã
Cuộc chiến gọi tên gì, sao không trả lại tên!?
Giữa làn khói vẽ lên trần nhà ba
Tết chẳng tày gang con cháu sum vầy bỗng ngây ngây dại
Má đeo bệnh đi hay bệnh mang má từ giã mái nhà
Chó ăng ẳng nhà trước, gà cục tác mái nước phía sau
Bờ sông lao xao giật gió nhiều hơn hằng bữa
Má kia kìa trong làn khói tạc dáng ngồi sàn nước cầu ao.
Mọi ngả đường dẫn đến thơ thơ
Thơ tận đẩu đâu, thơ ngầu thơ lém
Thơ hàng xóm cháy xém, thơ móm mém cụ già
Người người ra rả đọc thơ, nói thơ, kể thơ và ôm thơ
Tưởng không còn gì quan trọng hơn thơ lên bờ xuống ruộng
Kìa! Sao thơ vẫn đứng một mình đỏng đảnh nhân gian?
NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU