Thơ 1-2-3 Nguyễn Đinh Văn Hiếu: Ru mùa thu bước chân dại mùa đông

Lá trút rơi nhiều có phải bởi mùa thu/ Hơi lạnh heo may lá trút rơi nhiều// Người cậy cơn mưa khiến xui lòng tơi tả/ Chiếc lá rời cành mênh mang nỗi nhớ hoang xa/ Khơi bếp lửa đông tàn nhâm nhi ngồi hát tình ca.

Nhà thơ Nguyễn Đinh Văn Hiếu ở Trà Vinh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Đường chân trời có phải ở chân trời

 

Người ta hay nói về đường chân trời

Và rồi lừa lọc nhau vẽ vời về đường chân trời

 

Có những thôn tính huyễn hoặc như đường chân trời

Anh và em khít khao tựa lưng nhau ngó đường chân trời

Đường chân trời trước mặt, sau lưng, đâu đâu cũng đường chân trời.

 

Ru mùa thu bước chân dại mùa đông

 

Lá trút rơi nhiều có phải bởi mùa thu

Hơi lạnh heo may lá trút rơi nhiều

 

Người cậy cơn mưa khiến xui lòng tơi tả

Chiếc lá rời cành mênh mang nỗi nhớ hoang xa

Khơi bếp lửa đông tàn nhâm nhi ngồi hát tình ca.

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Ta gặp nhau từ muôn kiếp nào

 

Ngày tu oa sinh ra lạ lẫm đặt bước chân

Lớ ngớ lơ ngơ mắt lần tìm hơi hớm quen

 

Dò dẫm hôm mai biết mừng, biết khóc, biết cười, biết nói

Dò tần số rung chung cung bậc với người lạ huơ lạ hoắc

Ấy vậy mà tưởng chừng đã hẹn từ kiếp trước gặp nhau.

 

Anh đâu ngờ vi rút cũng bon chen

 

Tận lòng biển sâu ai dò cho khéo

Ngoắt ngoéo lòng người chẳng có thước chuẩn để đo

 

Gương mặt em đâu để anh thầu cho rõ

Sống mũi, bờ môi, nụ cười hiền từ hay kiêu bạc

Lớp vải vô hồn xô khoảng cách ngút trùng khơi.

 

Tháng mười hai đỏng đảnh gánh mùa đông

 

Trời đang nắng chợt mưa, trời đang mưa bỗng nắng

Vừa mặc áo ngắn, lại phải khoác dài tay

 

Lành lạnh dai dai xoa bờ vai nồng ấm

Má xúc động nhìn ba chấp thời tiết ễnh ương

Đỏng đảnh xuân thì má từng gánh cả bão giông.

 

NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *