“Nói chứ, em nhớ anh da diết!// Ngày anh đi, anh dặn thôi đừng chờ/ Một, hai năm, ba bốn, chín mười như giấc mơ.// Cô gái ngây thơ trong truyện cổ phải thuộc về hoàng tử/ Người đã đến một lần để nàng tỉnh giấc/ Rồi người cướp nụ hôn theo làn gió bấc phôi phai!”. Lãng đãng và quyến rũ như chuyện cổ tích, những bài thơ 1-2-3 đầu tiên của Nguyễn Hùng Luân nồng thắm tình yêu lứa đôi và cũng rất hiện sinh thời tuổi trẻ: “Đã từng được yêu một người nhiều hơn chính mình/ Trong đớn đau tuổi trẻ có nụ hôn nồng xoa dịu/ Buông tay rồi, đời chợt hắt hiu!”

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nói chứ, em nhớ anh da diết!
Ngày anh đi, anh dặn thôi đừng chờ
Một, hai năm, ba bốn, chín mười như giấc mơ.
Cô gái ngây thơ trong truyện cổ phải thuộc về hoàng tử
Người đã đến một lần để nàng tỉnh giấc
Rồi người cướp nụ hôn theo làn gió bấc phôi phai!
Đời có nhiều câu hỏi không thể trả lời dù chẳng khó.
Ví như cuộc tình chúng ta năm đó
Vì sao bắt đầu?
Anh đã ở bên em thật lâu
Những ước vọng thanh xuân nồng nàn tựa ly cà phê nóng hổi
Và khói tan.
Dẫu gì cũng đã yêu nhau
Sao không trao một câu nói?
Tháng năm này, tuổi trẻ này trôi đi quá vội.
Hôm qua hay hôm sau
Đắng đót hay ngọt ngào
Xin chúc phúc cho nhau.
Có lần nồng thắm
Anh đến hôn em
Bàn tay ấm dẫn em vào mùa xuân xanh biếc.
Có lần
Anh đến ôm em
Trong thắm thiết của giấc mộng đã xa.
Buông tay rồi mới biết ta cần nhau
Từng tìm người từ phương trời cùng thức dậy lúc bình minh
Rét buốt đêm đông ngả đầu vào đôi vai cứng cáp
Đã từng được yêu một người nhiều hơn chính mình
Trong đớn đau tuổi trẻ có nụ hôn nồng xoa dịu
Buông tay rồi, đời chợt hắt hiu!
TPHCM, tháng 12.2021
NGUYỄN HÙNG LUÂN