Thơ 1-2-3 Nguyễn Tiến Nên: Đất nẫu mình miền trầm tích phì nhiêu

Tiếc những ngày chưa trọn với Phú Yên// Bên núi Nhạn sông Đà nôn nao ghành Đá Đĩa/ Thoả thích Ô Loan bâng khuâng phía Chóp Chài// Mê điêu khắc Chăm, trống đồng chưa mãn nhãn/ Say đàn đá lỡ chuyến đò kèn đá/ Đất nẫu mình miền trầm tích phì nhiêu.

Nhà thơ Nguyễn Tiến Nên

 

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.

Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Tôi từng nghe lắm tụng ca danh lam xứ nẫu

 

Khó cầm lòng trước hoàng hôn Vũng Rô

Tấm lụa bạc lênh loang mặt biển

 

Ai vẽ bức tranh lãng mạn đến nao lòng

Tôi hoài niệm thời vào ra sống mái

Đông Hòa ơi! Tôi mãi mãi ơn người!

 

Tiếc những ngày chưa trọn với Phú Yên

 

Bên núi Nhạn sông Đà nôn nao ghành Đá Đĩa

Thoả thích Ô Loan bâng khuâng phía Chóp Chài…

 

Mê điêu khắc Chăm, trống đồng chưa mãn nhãn

Say đàn đá lỡ chuyến đò kèn đá

Đất nẫu mình miền trầm tích phì nhiêu.

Cảnh đẹp Phú Yên. Ảnh: Nguyễn Tiến Nên

Cửa biển chân đèo ôm đôi cánh con chim phượng

 

Hoa vàng trên cỏ xanh ưỡn phô mời ai thưởng ngắm

Nàng tiên nữ ham chơi hiến trần gian kho báu danh lam

 

Dùng dằng Ô Loan với hương đầm vị biển

Khoảnh khắc vàng để em khoe dáng

Người thợ ảnh cao tay biết hợp tác với mặt trời.

 

Chiều Cổ Cò anh đưa em tới Ngũ Hành Sơn

 

Theo dấu chân rùa tìm chốn lâm bồn

Theo mạch nguồn Chăm-pa sinh tụ

 

Nơi địa linh của cả nước non này

Vùng đất ngửa mình tựa dáng bàn tay

Người cùng Đá chẳng ở thì ăn xổi.

 

Trước mười sợi lam mềm uốn lượn trời Đồng Lộc

 

Tôi thấy mười bông hoa lấp lánh núi Trọ Voi

Mười gương mặt hồn nhiên mười trinh nữ mãi là trinh nữ

 

Xin đừng mang thêm nhiều lược, gương, bồ kết nữa

Cây quanh năm ra quả

Và bản thân mười liệt nữ đã là lược là gương.

 

NGUYỄN TIẾN NÊN (QUẢNG BÌNH)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *