Một bầu trời với những áng mây trôi// Một cành cây trụi lá với tổ ấm đơn sơ/ Một cánh chim cô quạnh hướng về phía trời xa/ Ta độc hành với tâm hồn loang lổ/ Loanh quanh cùng kiếp đời phiêu dạt/ Như cánh chim giữa bầu trời rộng lớn đơn côi.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Tôi trở về tìm lại tuổi thơ ngây
Nắng vàng ươm cánh đồng diều biếc
Con sông uốn lượn cát trắng vơi đầy
Góc giếng bên thềm bà tôi vắng bóng
Bờ rào hoa dại một màu nhớ nhung
Tôi tìm mình trong tiếng gió thủy chung.
Lang thang cùng gió bụi
Ta làm kiếp ngựa rong thồ hàng kỷ niệm
Ăn mòn vùng ký ức trăm năm
Kiêu bạt gió sương cùng mây trắng
Thắp sáng niềm tin màu xanh dĩ vãng
Đưa con đường mơ ước đến tương lai.
Xao xác cánh hồn tìm về chốn cũ
Đêm chập chờn mộng ảo hoang lưu
Ngọn gió phiêu dung nằm yên bên cây cỏ
Bước chân chùn gối mỏi giữa đồi cao
Đường dốc chông chênh gập ghềnh đá sỏi
Đứng bên đường níu ánh tà dương ta hỏi gió về đâu.
Một bầu trời với những áng mây trôi
Một cành cây trụi lá với tổ ấm đơn sơ
Một cánh chim cô quạnh hướng về phía trời xa
Ta độc hành với tâm hồn loang lổ
Loanh quanh cùng kiếp đời phiêu dạt
Như cánh chim giữa bầu trời rộng lớn đơn côi.
Mãi mãi lòng con
Mẹ suối mát đầu non khi đời con đầy bão tố
Êm ấm tình thương bốn mùa gió mát
Bao lần chìm nổi phong ba con trở về bên mẹ
Nghe giọt buồn rệu rã trên mi
Bóng mẹ thềm xuân với ngọn gió se lòng.
PHAN MINH THOẠI