Xếp lại ngày đã qua bàng bạc đếm tuổi mình// Trước những con sóng bạc đầu trong mùa bão tạnh trời xanh/ Giây phút bình yên, ta lại nghĩ những điều không dám nghĩ// Sau bất tận những ngày đông, những đọt cây cuối cùng đã nụ/ Biển lại đáng yêu như trẻ con ngây thơ trong trẻo hiền lành/ Thoảng hương trái chín từ lặng lẽ góc vườn kỳ diệu sinh sôi

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nghe những kẻ say nói về ngày hóa thánh
Họ nói cơn lũ dữ từ độ lượng hiền lành của biển
Sau những tan hoang, tôi nghi ngờ niềm tin thần thánh
Chiều muộn, tôi vớt những lấp lánh trăng trên sóng đợi em
Đêm nghiêng, rát rạt cơn gió đông thổi ngược miền hoang lạnh
Ban mai, tôi nghe loài chim líu lo về mật ngữ thiên đường.
Ẩn ngữ những bông hoa không nở kịp mùa
Cúi mặt đất nâu những phận người chạm mùa hoa nở
Nhan sắc tình cờ trên phố ngả nghiêng bao kẻ dại khờ
Chuông nguyện chiều sương tôi nhặt lại thói quen cuối nắng
Bầy chim chợt lặng im và vụt bay khi thấy bóng con người
Một con tàu cô độc chở khúc buồn lặng lẽ sóng tan trôi

Những con sóng xóa tan một cuộc hẹn chiều
Nghi hoặc nhau – con người bới đào sự lặng im của núi
Báo trước một cơn giông – cả bầu trời âm u ngột ngạt
Day dứt lời hứa đã quên, mùa níu chân bờ cỏ dại
Lòng bao dung độ lượng dắt tôi qua lầm lỗi đời người
Em thả rông nhan sắc – đất trời xanh thắm một miền xuân
Xếp lại ngày đã qua bàng bạc đếm tuổi mình
Trước những con sóng bạc đầu trong mùa bão tạnh trời xanh
Giây phút bình yên, ta lại nghĩ những điều không dám nghĩ
Sau bất tận những ngày đông, những đọt cây cuối cùng đã nụ
Biển lại đáng yêu như trẻ con ngây thơ trong trẻo hiền lành
Thoảng hương trái chín từ lặng lẽ góc vườn kỳ diệu sinh sôi
Tôi đã lạc vào nhan sắc mùa xuân
Đời hoa chỉ một lần qua mặt đất long lanh nhan sắc
Ngày xuân ngắn quá – thương buồn những kiếp mong manh
Đêm qua, tôi nghe tiếng sập cửa vô tâm đóng vào năm cũ
Sự đón chào cái mới sẽ hân hoan xếp lặp những vòng tròn
Lo âu và tiếc nuối – người có quay về thương lại ngày xưa
TẠ HÙNG VIỆT (KHÁNH HÒA)