Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Ngày bình yên trôi đi lạ lùng tháng năm vội vã

Nơi tận cùng hư ảo những vui buồn trong kiếp nhân sinh// Đăm đắm những ngôi sao, đăm đắm những cuộc buồn vô định// Chưa kịp cảm nụ xuân đã cánh hoa nghiêng xuống thềm phượng vĩ/ Một chiếc lá thu buông muộn ngày đầu đông mịt mờ sương khói/ Tay níu nón mê, mẹ mót nhặt mùa rơi trên cánh đồng làng.

Nhà thơ Tạ Hùng Việt

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Thánh đường lại buông những giọt chuông tỉnh thức

 

Em có còn dụi vai dịu dàng vào cái rét đầu đông

Áo mỏng còn hờ hững suýt xoa cơn lạnh môi hồng

 

Đường ra bãi sông mê mải cánh đồng mộng mơ hoa trắng

Con đò dọc lem luốc buồn vui lặng lẽ ngược dòng khó nhọc

Ngước cao xanh nguyện cầu em bình yên trong độ lượng cõi này.

 

Mùa vắt ngang ranh giới làng mỏng mảnh

 

Lối quê đi qua những cánh đồng nhiều ô xanh vuông vức

Con lại quay về ngơ ngác cổng làng bạc trắng xác rêu

 

Mong con lớn lên – mẹ một đời lệch vai quang gánh

Mong con bay xa – bóng cha hắt hiu bên những luống cày

Thương ước mơ gặt hái – bông lúa cong vào nắng muộn chiều nay.

Tranh của họa sĩ Thụy Vy

Trên cánh đồng thiện lương hoa trái đã từng tan biến

 

Người đã gieo trên cánh đồng tôi những tin yêu mười tám

Trong mê muội sắc hương tôi không phân biệt được mùa

 

Rẻ rúng nhau chi trong canh bạc cuối cùng một chiều giông bão

Dấu vết buồn thương nhòa nhạt ánh nhìn chia ly chát đắng

Và nỗi đau lại lòng vòng trong cuộc người sau những hân hoan.

 

Ngày bình yên trôi đi lạ lùng tháng năm vội vã

 

Nơi tận cùng hư ảo những vui buồn trong kiếp nhân sinh

Đăm đắm những ngôi sao, đăm đắm những cuộc buồn vô định

 

Chưa kịp cảm nụ xuân đã cánh hoa nghiêng xuống thềm phượng vĩ

Một chiếc lá thu buông muộn ngày đầu đông mịt mờ sương khói

Tay níu nón mê, mẹ mót nhặt mùa rơi trên cánh đồng làng.

 

Mây đã bay xa trong cơn lạnh cuối chiều

 

Sau làn sương mong manh tôi giữ lại một ngày giá buốt

Xếp lại chiều chia biệt để biết mình có một mùa đông

 

Hoa cải đã thôi rơi, vời vợi một cánh đồng gió bấc

Em đã theo mơ mộng con đò qua miền đất bãi bên sông

Lặng lẽ tôi, ước một phép màu từ thương buồn cổ tích.

 

TẠ HÙNG VIỆT (KHÁNH HÒA)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *