Cơn mưa dịu nắng kéo mùa qua song// Thời gian như làn gió, thoảng qua bụi bặm kiếp người/ Đêm hoang vu thiên đường cũ, nặng trĩu giấc thiện lương// Phía bờ đá rong rêu những cánh phượng rưng rưng ngày đầu hạ/ Góc sáng tối lênh loang hiện nguyên hình một cuộc người say khướt/ Sau đớn đau mất mát, lời nguyện cầu có chạm tới cao xanh.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Sự thánh thiện trong những giọt sương mai trên lá
Những con đường bắt đầu cong từ cái nhìn qua nước mắt
Sau những nghiệt cay ngoa ngoắt – biển trùng trùng sóng khơi
Đắng đót dấu chân những nẻo nắng xanh, sương đêm, cát mặn
Giấc mơ diêm dân là những gánh muối nhẹ tênh như mây
Trong vuông vức nết quê – mẹ ước cánh đồng xanh như cổ tích.
Cơn mưa dịu nắng kéo mùa qua sông
Thời gian như làn gió, thoảng qua bụi bặm kiếp người
Đêm hoang vu thiên đường cũ, nặng trĩu giấc thiện lương
Phía bờ đá rong rêu những cánh phượng rưng rưng ngày đầu hạ
Góc sáng tối lênh loang hiện nguyên hình một cuộc người say khướt
Sau đớn đau mất mát, lời nguyện cầu có chạm tới cao xanh.
Sẽ một ngày vụt tắt những hào quang
Có những ánh sao rơi trong thăm thẳm đêm vô tận
Đêm thăm thẳm tối tăm, đêm vô tận mất – còn
Chút nữa thôi, cầu vồng mưa sẽ tan biến trong chiều hạnh ngộ
Chút nữa thôi, bên con suối nguyên sơ bếp nhà sàn sẽ đỏ
Tôi tự chuốc say nghiêng ngả khi biết người vội vã ra đi.
Còn lại những ngôi sao đêm hẹn hò mùa cũ
Xin một lần gió ngưng để chiều thật buồn dừng lại
Tôi cố nuốt vội vàng ly rượu đắng – cho người vui
Phía không nhau, mong manh sương một miền mây trắng
Phía không nhau, còn nguyên cánh đồng lạnh giá những mùa đông
Mặn chát cuộc tình trăng vỡ, tôi chiêm bao chết đuối cuối dòng.
Tôi lại về miền sương chiều mây trắng tìm em
Lại khấp khởi quanh co những cung bậc đèo cao thung sâu
Lại nghiêng ngả lưng chừng, lại lạ lùng thấp cao nhịp nghỉ
Vấp những cây rừng còn sót lại trong vô tận ngày mưa
Tôi ngã dúi vào cơn thịnh nộ bất thường của dòng lũ quét
Em theo người qua bên kia suối, tôi ngồi nghe đá lặng im.
TẠ HÙNG VIỆT
- Nguyên khí ngàn đời – Một tiểu thuyết lịch sử hay về triều Mạc
- Một thế kỷ văn học Pháp với 14 giải Nobel
- Trái tim thổn thức và sự chắt lọc của lí trí
- Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Có những khoảnh khắc bình yên ta không thể chạm vào
- Khi nhà văn ý thức về ngày sinh, tháng đẻ của mình – Ilya Ehrenburg – Kỳ 1