Những cơn gió cao nguyên giữa mùa biển lặng// Trước cái đẹp con người chênh chao quy ước dại khôn/ Xin đừng quay đi – che chắn nào cũng chỉ là che chắn// Em thả rông ngực tròn trên sóng, ngả nghiêng hết một biển chiều/ Cứ phong phanh lưng trần như thế – đàn ông líu quíu chân phiêu/ Tự dối lòng – chắp tay nhắm mắt, nam mô sắc sắc không không.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Những cơn gió cao nguyên giữa mùa biển lặng
Trước cái đẹp con người chênh chao quy ước dại khôn
Xin đừng quay đi – che chắn nào cũng chỉ là che chắn
Em thả rông ngực tròn trên sóng, ngả nghiêng hết một biển chiều
Cứ phong phanh lưng trần như thế – đàn ông líu quíu chân phiêu
Tự dối lòng – chắp tay nhắm mắt, nam mô sắc sắc không không.
Đắng đót cà phê, mong manh những mùa hoa trắng
Biết lấy nhầm mật độc, loài ong vẫn gắng sức bay về
Để quay quắt yêu thương những phút cuối cùng được sống
Giữa thinh không, mỗi tiếng chuông tan đau đáu một phận người
Khát vọng xanh, nỗi đau trắng, chiều nao còn lại sắc cầu vồng
Lụm cụm trong miền cô quạnh, dìu nhau qua khổ nạn kiếp buồn.

Nhan sắc ơi, xin cho tôi ở lại nơi này
Lả lơi con mắt gọi mời, váy tầng xoè hoa cách điệu
Cái bụng nhớ người, theo chân ngựa tôi quay về lối cũ
Lại thăm thẳm cơn say, lại đắm đuối ngực trần mùa con gái
Ấm nóng bàn tay thơm – nưng nức đôi môi cà phê đắng đót
Giữa đất đỏ cao nguyên bát ngát, tôi chẳng muốn về, người ơi.
Bồng bềnh cao nguyên trong ly rượu hương rừng
Thênh thang cà phê đắng, một góc chiều tôi lạc Ban Mê
Mênh mông cánh đồng hoa trắng, lặng lẽ bầy ong bay về
Mùa nắng lụa mong manh, mùa hương mật diệu kỳ giấc núi
Mùa khê khản gọi nhau nơi rừng thẳm sinh tồn đầy cạm bẫy
Em hẹn tôi về ở rể – sao lại một mình xuống chợ mùa yêu.
Nhọc nhằn mộng mơ một gương mặt thiên thần
Ninh ních những bàn tay tham lam phá tan ngực núi
Ấp úng âm tự thú tội, ngọng nghịu lời bào chữa câm
Đi hội ngày xuân, xúng xính váy hoa lung linh sương sớm
Len lén bọn trai mới lớn cứ ngô nghê vụng dại trộm nhìn
Lộng lẫy mùa hoa núi – diệu kỳ nghiêng thảo nguyên xanh.
TẠ HÙNG VIỆT