Những giọt nắng phai trôi phía cuối ngày// Hoa sứ dịu dàng thơm, rơi nghiêng ngả vườn chùa/ Mùa tâm linh – thấp thoáng bóng người cầu nguyện// Từ dạo em không đến, thí chủ cũng dần vắng thưa/ Đời người như chiếc ô, tròng trành quay nơi cửa Phật/ Loanh quanh trong trời đất, tôi đợi em quên mất tuổi mình.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Đi tìm suốt kiếp cái lần mất nhau
Một góc gió thưa, một ngày nông nổi
Một ánh nhìn vừa đủ để buồn tôi
Cái thuở mưa mùa cỏ rối, tóc mơ buông xuống vai gầy
Tôi lội ngược miền sông bạc, vớt mảnh trăng chiều cho em
Hai mươi năm gặp lại, kẻ ngu ngơ vẫn ngoi ngóp giữa dòng.
Những giọt nắng phai trôi phía cuối ngày
Hoa sứ dịu dàng thơm, rơi nghiêng ngả vườn chùa
Mùa tâm linh – thấp thoáng bóng người cầu nguyện
Từ dạo em không đến, thí chủ cũng dần vắng thưa
Đời người như chiếc ô, tròng trành quay nơi cửa Phật
Loanh quanh trong trời đất, tôi đợi em quên mất tuổi mình.

Phía sau con đường lặng lẽ những mùa hoa
Đã cuối ngày xuân, bất chợt gió mùa đông bắc muộn
Vừa chạm tháng tư, bỗng nhiên cơn lũ sớm quay về
Cha trở về rất khuya trong cơn mưa mờ mịt đầu mùa
Cánh đồng muối chiều qua chưa kịp cào vun che lại
Bàn tay diêm dân chai cứng, cha vỗ về – ráng học nghe con.
Em đã theo người về miền nắng sông xa
Những nụ hoa cuối cùng đã nở vào cánh gió chiều xuân
Mặt đất lật nghiêng cho những sinh sôi trong mùa kết trái
Hoa gạo bắt đầu rơi – những cánh đỏ vẫn tươi nguyên trên đất
Cái màu đỏ như mối tình đầu trong sương sớm mùa đông
Nhặt những chia xa, tôi quay lại phía những căn nhà thấp.
Cây trổ hoa lạc vụ, cánh đồng lỡ một mùa sau
Con suối gầy trong veo, lặng lẽ phơi những gò cát mịn
Từ những căn nhà bên núi, nhẹ nhàng làn khói bay lên
Chỉ một ly cà phê mà đắng hết một chiều đầu hạ
Người xinh đẹp thế kia, trai làng làm sao ngủ được
Xin em đừng thả rông nhan sắc – tôi biết đi đâu về đâu.
TẠ HÙNG VIỆT