Thơ 1-2-3 Thanh Yến: Hình như cuối đường ai đứng dáng nhẹ tênh

Nhập nhằng giữa thực và mơ// Trong khoảnh khắc tôi trở thành vô thức/ Hình như cuối đường ai đứng dáng nhẹ tênh// Mộng du ư? Lần trải nghiệm/ Chắp cánh thiên thần bay bổng khoảng trời thơ/ Cơn mê ập đến tình cờ.

Nhà thơ Thanh Yến

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Hơi thở oằn mình giữa bão giông

 

Vùng trời mây đen – ngày không còn mẹ

Bến chỏng chơ xao xác bóng thuyền

 

Thấm đẫm giọt chiều, thiên thu gào nỗi nhớ

Mưa nắng hao gầy tiếng mẹ ầu ơ…

Cơn lốc xuyên đêm hơi thở cũng dại khờ.

 

Nhập nhằng giữa thực và mơ

 

Trong khoảnh khắc tôi trở thành vô thức

Hình như cuối đường ai đứng dáng nhẹ tênh

 

Mộng du ư? Lần trải nghiệm

Chắp cánh thiên thần bay bổng khoảng trời thơ

Cơn mê ập đến tình cờ.

Bóng ai trơ trọi giữa xanh ngàn

 

Núi đá cheo leo tiếng vạc sành thổn thức

Phút dại khờ lý trí cũng buông tay

 

Dắt díu tuổi xưa trôi về miền hoang hoá

Một mình, một bóng

Trơ…!

 

Viết cho ngày xưa thuở bên nhau

 

Vách ngăn vô hình đắng chát bờ môi

Câu thơ xưa đã hằn vết sẹo

 

Người của tôi ơi, cuộc hành trình ngắn ngủi

Cung bậc tuổi đời bước rẽ đôi nơi

Tình ngủ yên sao lòng vẫn rối bời.

 

Man mác chiều cuối năm

 

Cánh hoa xinh rạo rực ưỡn mình trong nắng sớm

Bất chợt thẹn thùa nhìn dấu vết chiều nghiêng

 

Góc vườn xưa gió lạc loài tiếc nuối

Cội mai vàng từng chiếc lá hồi sinh

Bâng khuâng em hồi tưởng chuyện chúng mình.

 

THANH YẾN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *