Thơ 1-2-3 Trần Nguyệt Ánh: Bao trái tim tri âm bật mầm xanh hi vọng

Đánh thức mùa xuân đang ngủ vùi tay áo// Gánh giấc mơ đời mòn vẹt chợ quê/ Mõ chùa mười tư ám gợi nỗi niềm// Những đứa trẻ côi cút không nhà nương nhờ cửa Phật/ Bao trái tim tri âm bật mầm xanh hi vọng/ Nuôi giấc mơ đời bừng sáng ngày mai.

Nhà thơ Trần Nguyệt Ánh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Anh và mùa xuân thay nhau cởi áo

 

Mặc nhớ trong em hun hún khôn cùng

Em rủ nỗi buồn cùng nhau đếm tuổi

 

Thời gian lui về di trú mắt môi

Hạnh phúc nhởn nhơ trong kí tự vô hồn

Trái tim mục rỗng trăm năm trầm tích.

 

Những cánh hoa kể công với nhau

 

Về những chiếc áo đang khoác trên mình

Điểm tô niềm vui và sắc đẹp mùa xuân

 

Mai, Đào, Cúc kiêu hãnh rực rỡ sắc màu

Xuyến Chi, Cỏ May, Ngũ Sắc giấu mình nơi cánh đồng

Sau Tết, Cúc, Đào, Mai phơi mình trên bãi rác!

Chiều đổ máu trên vạn lời sám hối

 

Những dư âm của thói lọc lừa

Mặt đất tối và bầu trời xám lại

 

Còn mặt người đối diện với đêm đen

Hai tay chắp nguyện cầu Trời và Đất

Tội ác kia trừng phạt dưới tay Người!

 

Rót mật vào mùa xuân

 

Nghe thanh âm trời đất cựa mình thức dậy

Dòng đời bao thăng trầm hối hả

 

Miền xưa  xốn xang lồng ngực

Mầm xuân bung khắp đất trời

Lời anh ngọt ngào tan chảy giêng hai.

 

Đánh thức mùa xuân đang ngủ vùi tay áo

 

Gánh giấc mơ đời mòn vẹt chợ quê

Mõ chùa mười tư ám gợi nỗi niềm

 

Những đứa trẻ côi cút không nhà nương nhờ cửa Phật

Bao trái tim tri âm bật mầm xanh hi vọng

Nuôi giấc mơ đời bừng sáng ngày mai.

 

TRẦN NGUYỆT ÁNH (ĐẮK LẮK)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *