Người ơi có thấy// Quê tôi lạ lắm những ngày bất thường/ hiên nhà trồi lên trứng gà trứng vịt.// Cây mận góc đường nở những bị gạo, túi khoai/ tay nắm cổng nhà bí nụ, bầu tươi kết trái/ lạ lắm người ơi, mùa covid quê tôi càng thắm nghĩa tình.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Người ơi có thấy
Quê tôi lạ lắm những ngày bất thường
hiên nhà trồi lên trứng gà trứng vịt.
Cây mận góc đường nở những bị gạo, túi khoai
tay nắm cổng nhà bí nụ, bầu tươi kết trái
lạ lắm người ơi, mùa covid quê tôi càng thắm nghĩa tình.
Hãy về Tây Ninh anh sẽ biết
Quê em hai hay bốn mùa thời tiết
có người con gái hồn nhiên yêu cả bốn mùa
Tóc mây mùa thu bồng bềnh giấc xưa
váy áo xênh xang mùa hạ nắng tràn cỏ biếc
trao anh nụ cười hoa xuân môi mắt ấm nồng!

Có những hờn ghen
Em giả vờ không biết
em giả vờ không thấy
Không biết không thấy không hay
khi lặng im lên tiếng
anh quay trở về – thế giới cất lời ca.
Ngày anh đi em tính vừa đủ nợ
Sòng phẳng đời nhau không thiếu – chẳng thừa
em và anh ai kẻ được – thua?
Bao năm tính đi rồi tính lại
em còn nợ anh mấy khắc đồng hồ
vừa kịp hai giọt nước rơi vào cõi nào thăm thẳm…
Chiều cao nguyên thầm lặng con đường
Váy thổ cẩm trùm lên quả đồi màu thẫm
vai tròn căng chắc khoẻ địu con từng nhịp bước hoàng hôn
Bé ngây thơ giơ bàn tay nhỏ xíu chạm đỉnh trời
sau lưng mẹ là giấc mơ cả thế giới
dù con đường trước mặt còn khúc khuỷu mờ xa…
TRẦN NHÃ MY (TÂY NINH)