Thơ 1-2-3 Trần Nhã My: Sách không có chữ để anh viết thơ vào

Theo yêu cầu em anh vẽ// Ngôi nhà không có mái. Để dành mình ngắm sao/ ô tô không có bánh. Trồng vào những luống rau// Sách không có chữ để anh viết thơ vào/ cũng như em là bản thảo/ không có trang cuối cùng

Nhà thơ Trần Nhã My ở Tây Ninh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Em không còn trẻ để sửa sai

 

Đã yêu xin yêu bằng con tim nồng cháy

đừng dối lừa

 

Em đau. Em không đủ thời gian làm lại từ đầu

mà biết đâu

được yêu lần nữa cũng lại là yêu anh

 

Theo yêu cầu em anh vẽ

 

Ngôi nhà không có mái. Để dành mình ngắm sao

ô tô không có bánh. Trồng vào những luống rau

 

Sách không có chữ để anh viết thơ vào

cũng như em là bản thảo

không có trang cuối cùng

 

Ngày em đến mưa phùn ẩm ương thù địch

 

Thêm cái rét đậm khứa vào da thịt

em – con gái phương Nam chỉ ưa nắng cháy

 

Anh như thời tiết nghịch mùa dửng dưng

máu tim em chừng như đặc quánh

em viết vội bài thơ thắp lửa sưởi ấm mùa anh

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

Vội vã như hơi thở giữa trời đông Hà Nội

 

Làn khói mỏng tan thật nhanh trong khoảnh khắc mùa

rét Hà Thành có anh một chút nắng

 

Bóng nắng nhẹ trườn xuống hồ Thiền Quang thật khẽ

anh mơ hồ có có không không

em trở về phương Nam nắng bừng lên rạng rỡ

 

Tự bao giờ anh hoá thành phù thuỷ

 

Em bé nhỏ bị nuốt chửng trong vòng tay hung bạo

cánh tay khoẻ tung em lên trời bất cứ khi nào

 

Cho em hái những vì sao

kết thành chùm 1-2-3 gói hành trang mai sau

chừng thôi yêu thì anh cũng chẳng có phép màu

 

Tám tháng ba tôi ôm bó hoa về đố cả nhà

 

“Hoa này dành tặng cho ai?”

“Tặng mẹ!” Chị dâu nhanh nhảu

 

Tôi lắc đầu

anh trai và các cháu suy nghĩ thật lâu

“Tặng ba, để ba tặng mẹ”. Cả nhà cùng vui!

 

Nét cong của con đường quê như sợi dây thít chặt

 

Chùm kí ức lửng lơ trêu ghẹo

những vạt rừng chồi, những bàu, ao, những thửa mía mì…

 

Cứ cong hoài trong vòm mắt bà mỏi ngóng phía hiên

nét cong chi chít nếp nhăn mạch máu gương mặt quê

những đường cong sông suối mạch đời chảy mãi mùa thương

 

TRẦN NHÃ MY

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *