gói hết lại những tháng năm tha hương?// chất lên chiếc xe kút kít đẩy ngược về dĩ vãng/ bằng những bước chân trần thất thểu áo cơm// không có triết lý nào cho kẻ vô gia cư?/ vì cuộc đời không phải lúc nào cũng xanh tươi hy vọng/ xin ít tàn quanh đắp phần mộ phía chiều tàn?

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
gói hết lại những tháng năm tha hương?
chất lên chiếc xe kút kít đẩy ngược về dĩ vãng
bằng những bước chân trần thất thểu áo cơm
không có triết lý nào cho kẻ vô gia cư?
vì cuộc đời không phải lúc nào cũng xanh tươi hy vọng
xin ít tàn quanh đắp phần mộ phía chiều tàn?
xã hội muốn chế vaccine ngừa tiêu cực tham nhũng?
trước hết phải thượng tôn pháp luật
tự do và dân chủ hóa hiện sinh
làm sạch hệ thống chính quyền
bằng kỷ cương phép nước gắn với trách nhiệm
có vậy mới ngừa đại dịch (vốn sinh ra từ nhà nước)?
ngực cát chỉ vừa mới thả rong
mà sao sóng tan ra đến tội
gió trắng đêm nào đâu chịu nổi
bờ lau kia nghiêng ngả muốn banh lòng
nếu biết xưa bờ xanh lụy gió
thì ngày kia mây đâu dám bạc đầu?

dìa Xẻo Me với em, đi anh?
nào phải để mê món cá lìm kìm kho mặn
mê ngón đờn cò của ông Năm Đờn lẩn thẩn
vuốt nhọn tiếng đời mình luyến láy những triền mơ
dìa Xẻo Me với em, đi anh
để tưới tắm mạch hương đồng gió nội?
nắm lấy tay buổi chiều
đuổi theo những ý nghĩ biếc xanh
vì ai cũng có đặc quyền mơ mộng
bẻ cong những tia nắng mới đầu tiên
khuyếch đại hết cỡ bình minh
đề tận hưởng sự trương nở của những thanh âm thuần khiết?
men theo những nếp gấp vô định hình?
để khám phá bên trong những giấc mơ
sự tẻ nhạt mênh mông của chân trời
chân lý nào cũng nghĩ mình xanh
mà cuộc đời thì vô cùng trần trụi
hạnh phúc là thứ nước hoa của những kẻ bần cùng?
hóa thân vào dòng sông đang trôi
bạn sẽ thấy cuộc đời đứng lại
đừng ảo tưởng rằng chiều nay lục bình sẽ trổ hoa
để có thể phát thảo trọn vẹn một sắc trời đang tím
và chỉ cần vác lên vai một ý nghĩ muộn phiền
sức nặng trăm năm sẽ chìm vào quên lãng?
TRẦN THANH DŨNG
- Truyện ngắn Văn Lê Tám: Dấu chân bên giáo đường
- Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Có những khoảnh khắc bình yên ta không thể chạm vào
- Thơ 1-2-3 Thế Thanh: Ngồi lắp nhịp cầu nối dài bến bờ vui
- Truyện ngắn Nguyễn Thu Trân: Xóm sở Mỹ
- Những vệt trầm tích văn hóa đan cài trong bài thơ “Đất nước” của Mạc Phong Tuyền