VHSG- “Con gọi bác là bố có được không?/ Thằng bé con thèm cha đứng nép bên cánh cửa/ Hỏi người khách mới quen”. Rồi sao nữa? Có thể nói mỗi bài thơ 1-2-3 của Trần Thùy Linh là một câu chuyện xúc động qua cách dẫn dụ duyên dáng và bất ngờ của một đôi mắt tinh tế, một trái tim nhạy cảm trước những góc khuất “Ghềnh thác cuộc đời không phải giấc mơ hoa”…

Con gọi bác là bố có được không?
Thằng bé con thèm cha đứng nép bên cánh cửa
Hỏi người khách mới quen
Cả căn phòng lặng đi. Thời gian đông đặc lại
Mẹ nó bặm môi run, nước mắt tràn khuôn mặt
Người khách bước lại ôm nó vào lòng: Được chứ con!
Sao mẹ tích trữ nhiều rượu thế?
Con trai tôi tò mò hỏi
Trong một đêm ầm ào mưa gió
Lớn lên con cũng thường tích rượu để nhớ thời nghèo khó
Mùa đông lạnh căm căm ông ngoại ra sông đặt đó
Không có tiền, đổ nước vào chai không tìm ấm hơi men.
Con đừng vội lo chuyện đúng sai
Hãy mạnh dạn tự tin làm đi rồi nói
Ghềnh thác cuộc đời không phải giấc mơ hoa
Sẽ có vấp ngã, sẽ có thương đau
Sẽ có khó khăn, sẽ nhiều thất bại…
Con hãy lắng lòng học bài học nhẫn nại để lớn khôn.
Con nợ mùa đông tiếng rao của mẹ
Ai xôi nén nào…
Run rẩy chuyến tàu qua
Trong ổ rơm thơm con đã ngủ quên
Bay theo giấc mơ thần tiên những câu chuyện cổ tích
Đâu biết tiếng rao lạnh buốt ngược xuôi cơm, áo, gạo, tiền…
Tình yêu ngủ vùi mùa thu cũ
Mặc thời gian rêu phủ sẫm lời nguyền
Căn phòng lặng im và bầu trời bặt gió
Ai đã xa, cây cầu xưa nắng mưa gãy nhịp
Con sáo xổ lồng
Bao mùa lá rơi vàng ai đỏ mắt chờ trông!
TRẦN THUỲ LINH
(CẨM GIÀNG – HẢI DƯƠNG)