VHSG- “Đuôi mắt em kéo lệch dải sông Cầu/ Đến hẹn rồi, anh không sang sao được/ Trăng dùng dằng, sóng chở nặng nhớ mong”. Nói về hẹn hò đợi chờ thơ đến vậy là cùng. Cũng vì cháy bỏng khao khát vì yêu mà có lúc “Sương rơi. Giật mình tỉnh thức/ Thiếu phụ hoá sương lạnh cô lẻ môi thu”. Từ nỗi cô đơn của mình người đàn bà thơ càng thấu hiểu nỗi đau của người vợ chờ chồng chinh chiến và đặc biệt sự nhân ái từ tấm lòng người mẹ: “Tuyết đã phủ kín đỉnh núi rồi/ Đông nói lời buốt giá/ Tôi xin nàng cho con được sống, Tô Thị ơi!”. Một tứ thơ độc đáo và nhân văn của Trần Thùy Linh.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Sương lạnh đêm từng đêm
Chia đều số giờ với đen cho ai tròn bóng
Với lẻ là đôi dệt giấc mơ
Một đám cưới rộn ràng đỏ môi hôn hạnh phúc
Sương rơi. Giật mình tỉnh thức
Thiếu phụ hoá sương lạnh cô lẻ môi thu.
Nàng cứ chung tình chờ người trai chinh chiến
Nhưng con thơ xin cho tôi được đón
Cho tôi yêu thương, cho bé làm người.
Tuyết đã phủ kín đỉnh núi rồi,
Đông nói lời buốt giá
Tôi xin nàng cho con được sống, Tô Thị ơi!
Đuôi mắt em kéo lệch dải sông Cầu
Đến hẹn rồi, anh không sang sao được
Trăng dùng dằng, sóng chở nặng nhớ mong.
Duyên quan họ đằm sâu tha thiết
Nón ba tầm nghiêng che mắt biếc
Tựa mạn thuyền ai chẳng uống cũng say.
Chiều kéo ngã hoàng hôn nhuộm sóng màu huyền thoại
Đuôi mắt em dài hơn bông cỏ lau
Thả neo vào khung trời rớt hạ.
Heo may chớm ướt bờ mi
Một thoáng gió – tiếng hời ru nghiệt ngã
Chiều sông Trà tự làm cuộc chia li.
Mình hẹn cùng nhau về với biển
Thương nhớ cồn cào kỉ niệm tươi nguyên
Riêng hai đứa đã thành người cũ
Con còng gió co ro cố vo tròn nỗi cát
Để quặn lòng lưới sóng giữa mênh mông
Ai đó vô tình… ai đó đã đông sang…
TRẦN THUỲ LINH (HẢI DƯƠNG)