VHSG- Cả ngôi làng chết lặng/ Như tàn cuộc binh đao/ Anh ngày xưa tóc bạc/ Giờ lẫn lộn thuê bao/ Cước làm tình trả trước/ Cước làm vợ trả sau
NHÀ CÓ CON CHUỘT CHẾT
Sau bữa cơm bố ngồi đọc báo
Mẹ lên lầu khóa cửa xem ti vi
Anh học xong mở iPhone lướt web
Em chẳng biết làm gì bật máy chơi game
Một mình nội loay hoay dưới bếp
Tìm con chuột chết bốc mùi
Mùi chuột chết lẫn mùi nước hoa Chanel
Dành cho quý ông lịch lãm bố thường dùng
Lẫn mùi dầu gội Pantene sang trọng
Mẹ đặt mua từ lúc mới chào hàng
Lẫn mùi chewing gum cam dâu Trident
Anh nhai cho thơm miệng
Lẫn mùi coffee Trung Nguyên hòa tan 2 in 1
Mỗi lần pha nhắm mắt hít hà
Nội không có mùi đặc trưng thành phố
Nên cố tìm con chuột chết hôm qua
Chai dầu Miên để dành xoa muỗi cắn
Bỗng cay xè khóe mắt garde-manger
GIẢ SỬ
Em khoe uống ly coffee hai mươi ngàn
Nhưng coffee chưa chắc coffee
Em khoe ăn tô phở năm mươi ngàn
Nhưng phở chưa chắc đã phở
Em khen chương trình gameshow
Đài truyền hình thành phố Hồ Chí Minh hay
Nhưng format mua lại của Mỹ
Em phục đội tuyển bóng đá Việt Nam giỏi
Nhưng huấn luyện viên là người Hàn Quốc
Em chạy xe máy Honda vi vu
Nhưng sản xuất tại Hà Nam
Em dùng điện thoại Samsung Galaxy
Nhưng Bắc Ninh là nơi sản xuất
Em tốt nghiệp cử nhân kinh tế
Nhưng ra trường chạy Grab
Em tốt nghiệp đại học sư phạm
Nhưng ra trường bán hàng online
Em ở biệt thự triệu đô
Nhưng mua bằng tiền tham nhũng
Em yêu anh bất chấp
Nhưng anh đã có gia đình
Em biết đó
Cái gì không thuộc về mình
Thì trước sau gì cũng mất

ĐẤU GIÁ
Em bán em một đồng
Anh mua về giúp việc
Em bán em hai đồng
Anh mua về làm vợ
Em bán em ba đồng
Anh mua về hoàng hậu
Em bán em bốn đồng
Anh kì kèo trả giá
Cuộc thương lượng bất thành
Em cô đơn trăm tuổi
Ngày mai mừng sinh nhật
Lại bắt đầu loa loa
Lần này đại hạ giá
Em bán em không đồng
Cả ngôi làng chết lặng
Như tàn cuộc binh đao
Anh ngày xưa tóc bạc
Giờ lẫn lộn thuê bao
Cước làm tình trả trước
Cước làm vợ trả sau
ĐI NHẬU
Chạm ly rượu đỏ chập chờn
Mới hay thoắt đã run hơn mọi lần
Chạm đôi đũa lệch mười phần
Hóa ra mồi cũng dần dần hết thôi
Chạm chân đối diện bạn ngồi
Mở lời xin lỗi
Say rồi nhầm nha!
Chạm đôi mắt biếc đồng xa
Giã vờ cúi xuống gắp ba sợi mì
Chạm môi em cắn xuân thì
Nghe sau lưng quạt rù rì cánh quay
Chạm vai tiếp thị loay hoay
Rót bia như nước mắt cay xế chiều
Chạm hồn lữ khách liêu xiêu
Đời buồn quá thể
Uống nhiều rượu chăng?
Chạm ca bảo vệ dùng dằng
Cơ man thịt cá người ăn uống thừa
Chạm hoá đơn tính tiền vừa
Năm trăm ngàn chẳn
Xin thưa
Rẽ à!
Chạm tay tiễn bạn về nhà
Dắt xe khỏi quán
Tôi quà quạng
Tôi
Đường đời vạn nẻo xa xôi
Chạm cơn bỉ cực hạ hồi thái lai!
Sài Gòn, 2019
BÌNH ĐỊA MỘC
Hay đắng đót và lạ!
Em cảm ơn anh Phương. Kính chúc anh sớm có bài đăng trên trang này. Một trang web vừa đủ chỗ để chúng ta trải lòng ạ!
Tôi chia sẻ suy nghĩ này mà chưa nghĩ ra cái tiêu đề phù hợp, đành viết và để không tiêu đề.
Quảng cáo là một phần của truyền thông, tôi hiểu thế chắc không sai, nhưng khai thác được mới là quan trọng của truyền thông! Chúng ta bắt gặp hàng loạt quảng cáo, công nghệ Nhật Bản, công nghệ Hàn Quốc, nhãn hiểu Mỹ, tiêu chuẩn Pháp, Úc, chất lượng EU…vv hầu như tất cả các nội dung quảng cáo ấy, tức là các nội dung truyền thông ấy luôn nói tốt, luôn nói Việt Nam sử dụng và trưng cầu những điều đó cho sản phẩm của Việt Nam. Con người sẽ tự hỏi lại bản thân rằng, thế Việt Nam có cái gì? Tất cả các sản phẩm của Việt Nam từ trước đây cho đến nay đều bị công nghệ nước ngoài cướp mất, Việt Nam sống trên ngọn, tinh thần Việt Nam mất đi khi càng nhiều truyền thông kiểu này, …đâu là chất sám Việt Nam? Đâu là công nghệ Việt Nam? Đâu là hồn cốt Việt Nam khi mà hiện đại cuộc sống toàn dựa vào, toàn dùng ở trên ngọn cả, sợ quá, thế này thì hỏng mất, sẽ phá hỏng tinh thần Việt mất thôi, lâu dài con cháu không vững vàng sẽ mông mông lung lung mà hãnh diện rằng sẽ là nằm trong chuỗi bị dẫn dắt bởi nước ngoài mất thôi!!!
Đọc các câu thơ của tác giả tôi chợt liên tưởng tới vấn đề này của xã hội. Các câu thơ, có câu đúng, có câu nhắc sự thật, có câu cảm giác …vv đã bộc phát trong tôi nghĩ về suy nghĩ của mình và hiện tại của xã hội. Thơ lúc này không còn là để vui đùa, không còn là năng lượng của cảm xúc bên trong nữa mà đã thành vấn đề, vấn đề xã hội, thơ mang tải điều đó giống như là một phóng sự, ký sự về sự thật.
Hoa Phong.