Nhà ga xưa hoang liêu// Bóng nắng rơi trên mái nhà xưa cũ/ Những toa xe nằm im lìm// Cuộc tiễn đưa nào giờ chìm vào quên lãng/ Những đường ray lặng yên trong mưa nắng/ Có tiếng còi nào mơ hồ vọng mãi trong tim
Ngoài hàng trăm tác giả thường xuyên sáng tác thơ 1-2-3 vững vàng và giàu năng lượng những năm qua, mới đây xuất hiện thêm Võ Đào Phương Trâm ở TPHCM, Nguyễn Tiến Nên ở Quảng Bình… và bây giờ là Lê Phượng từ Đắk Lắk tỏ ra khá nhuần nhuyễn với thể thơ mới thuần Việt này. Họ là những trí thức yêu văn chương, đam mê sáng tác, thích khám phá cái mới để truyền tải vẻ đẹp thầm lặng của đời sống!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nắng gió hoa dã quỳ vàng
Những đóa hoa hoang dại
Cháy mãi màu vàng tươi
Gió hanh hao tháng mười chạy qua thung núi
Hoàng hôn phả sắc trên cánh hoa
Những mảnh nắng chập chờn vàng xanh cánh lá.
Khi mùa thu đã đi qua
Tiếng chim bên đồi không vọng nữa
Nỗi buồn giấu trong tim ai
Giọt mưa cuối mùa rơi rụng
Lá hát điệu chia lìa
Ngợp con đường từng mảnh tim của cây nằm xuống

Nhà ga xưa hoang liêu
Bóng nắng rơi trên mái nhà xưa cũ
Những toa xe nằm im lìm
Cuộc tiễn đưa nào giờ chìm vào quên lãng
Những đường ray lặng yên trong mưa nắng
Có tiếng còi nào mơ hồ vọng mãi trong tim
Nghe tiếng kinh chiều
Từng tiếng mõ buồn
Gõ vào thời gian ngày nhường cho bóng tối
Tiếng chim chiều gọi thiên thu vời vợi
Từng tiếng nguyện cầu buồn
Lòng đã tĩnh an chỉ thân xác rã rời
Lau trắng hoàng thành
Ngàn bông trắng phất phơ
Tóc ai bỏ quên dưới chân Thành Nội
Bao tháng năm mưa qua thành quách rêu phong
Nhớ thương làm sợi tóc ai phai màu
Chỉ còn gió lắt lay và màu hoa bạc trắng
LÊ PHƯỢNG
(KRÔNG PẮK – ĐẮK LẮK)