Ta lạc nhau khi nắng đồng đổ lửa.// Miền cỏ úa kéo dài cơn khô khát./ Thấp thoáng hồn xưa trong xộc xệch kiếp người.// Em mò mẫn chắt mặn mòi vương trên mắt lá./ Đêm sương trắng trăng giật mình trở dạ./ Thiên đường đầy vơi trong gian dối sắc màu.
Tác giả Lương Ngọc Đại sinh năm 1967, quê quán An Thái, Quỳnh Phụ, Thái Bình hiện là kỹ sư xây dựng. Với chùm thơ 1-2-3 đầu tiên gửi về Văn Học Sài Gòn, Lương Ngọc Đại như cánh chim lạ âm thầm cất tiếng hót đắm đuối, mơ hồ, thanh tao từ thẳm sâu xa xót tâm thức riêng mình: “Ngày ẩn xương mai nghe gà gáy lạt dần./ Đêm hoang quá tiêu cả trời quạnh quẽ./ Gọi trận mưa sầu quấn phơi phới mình xuân.”

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Mơ mải đi về khi chẳng thấy trời xa.
Loang lổ vết xưa trong miền ký ức.
Người đã bị thương trong nghiệt ngã kiếp mình.
Trong cơn say ta chẳng thấy giấc lành.
Đêm tơi tả để ngày vô vị quá.
Sóng nát chiều u tịch cảnh khơi xa.
Hôi hổi niềm đau biến hình nhân thế.
Người cứ ham đi nhưng sao không chịu đến?
Để khoảnh khắc chờ lưu vô tận không gian.
Ngày ẩn xương mai nghe gà gáy lạt dần.
Đêm hoang quá tiêu cả trời quạnh quẽ.
Gọi trận mưa sầu quấn phơi phới mình xuân.

Hạt giống trôi làm thay đổi đất trời.
Hào quang đỏ trút xiêm y em trắng.
Giục nụ hôn lành trong hoàn mỹ trăng tơ.
Hồng hạc bay như dấu nặng lưng trời!
Xin em lại trong vòng tay quê mẹ!
Để sắc mãi hồng trong mê trận rong rêu.
Trăng sải bước trên cầu đêm quay đầu mơ mộng.
Nắng quái vụng yêu quấn gót chân xa xua ngày về núi.
Sóng bỏ mạn thuyền, nhớ chuyến đò chiều muộn sang sông.
Vén tấm khăn sương gói chặt niềm vui ngăn dòng nước mắt.
Chờ nối duyên cầu người nhỡ nhàng buổi hẹn ước hợp hôn.
Gió cuốn mây trôi ngày hiện ra trong hoàng hôn dang dở.
Ta lạc nhau khi nắng đồng đổ lửa.
Miền cỏ úa kéo dài cơn khô khát.
Thấp thoáng hồn xưa trong xộc xệch kiếp người.
Em mò mẫn chắt mặn mòi vương trên mắt lá.
Đêm sương trắng trăng giật mình trở dạ.
Thiên đường đầy vơi trong gian dối sắc màu.
LƯƠNG NGỌC ĐẠI