VHSG- Gió cứ thổi bời bời/ Trên đỉnh đồi Quản Bạ/ Dòng sông Lô êm ả/ Chở nắng chiều về xuôi/ Chiến tranh đã qua rồi/ Núi đồi giờ xanh lại/ Các anh còn trẻ mãi/ Trong màu mây trắng bay!

Vị Xuyên ngày giỗ trận
Vị Xuyên ngày giỗ trận
Chúng tôi trở về đây
Tri ân đồng đội cũ
Biết nói sao cho đầy.
Trắng toát một mầu mây
Trên hàng cây cụt ngọn
Tiếng chim nghe thảng thốt
Nỗi buồn làm sao khuây.
Các anh để lại đây
Dấu giày trên đá xám
Nhớ những ngày khô hạn
Cõng nước lên cổng trời.
Gió cứ thổi bời bời
Trên đỉnh đồi Quản Bạ
Dòng sông Lô êm ả
Chở nắng chiều về xuôi.
Chiến tranh đã qua rồi
Núi đồi giờ xanh lại
Các anh còn trẻ mãi
Trong màu mây trắng bay!
Giáo đường in bóng
Tranh thủ được ngày phép
Đưa em đi nhà thờ
Sóng đôi cùng đếm bước
Như hồi mình còn thơ.
Nóc giáo đường in bóng
Trên nền cỏ non tơ
Nắng vàng như mật rót
Gió đi trong sương mờ.
Hàng cây đứng ơ hờ
Thả lá vàng xuống phố
Như muôn ngàn đốm lửa
Sưởi ấm ngày đầu đông.
Cao cao mãi thinh không
Tiếng chuông chiều vọng lại
Lời nguyện cầu trẻ mãi
Mong Chúa ban phước lành.
Tình yêu có màu xanh
Đất lành chim làm tổ
Người đi trong thương nhớ
Tiếng chuông chiều bình yên.
Nắng thủy tinh
Thèm nghe một bản nhạc buồn
Thèm đi trở lại con đường ngày xưa
Chân trần thèm đứng dưới mưa
Đợi em tan lớp khi vừa biết yêu.
Năm đi tháng lại đã nhiều
Đường tình cả gió những chiều mưa bay
Chút ngọt ngào chút đắng cay
Có trong nỗi nhớ vòng tay học trò.
Thương nhiều thoáng những âu lo
Tình yêu tạo hóa ban cho chúng mình
Trời hồng từ ánh lê minh
Tình em màu nắng thủy tinh trong ngần.
Em đi rồi, Ngọn lửa thức cùng ai
Ta có một bóng hồng năm 17
Chiều cuối thu xao xác lá vàng
Nắng đã nhạt trên hàng cơm nguội
Cây ven hồ thả những cánh thư bay.
Chỉ một lần hai đứa chia tay
Cái hôn vội trước ngày ly biệt
Phương trời xa mùa này đang tuyết
Con đường thấm mệt gió hoa lay.
Em đi xa từ ấy đã ngàn ngày
Thương áo mỏng đôi giày vẹt gót
Ta làm thơ bên hiên đời nhỏ giọt
Cà phê thơm như môi bé thuở nào.
Chiều thu về lá vàng lại lao xao
Ta mới hiểu thế nào nỗi nhớ
Cháy hết mình chỉ là một nửa
Em đi rồi ngọn lửa thức cùng ai.
Chiều cuối đông
Ta cột ngựa bên hàng mận hậu
Chiều đã xuôi về phía chân đồi
Bếp lửa hồng em còn đó đơn côi
Mùi bắp nướng bờ môi tình tứ.
Ta bắt gặp mắt người thiếu nữ
Thoáng u buồn lữ thứ chưa phôi
Chiều cuối đông hoang dấu chân người
Vách đá dựng bên đồi cỏ úa.
Ta với em kề bên bếp lửa
Giọt rượu nồng một nửa chuyền tay
Sỏi đá hồn nhiên nép dưới đế giày
Cũng muốn được một ngày lấp lánh.
Trời về chiều núi rừng thấm lạnh
Em cho ta sức mạnh kẻ xa bầy
Có điều gì chưa uống đã say
Ngựa mỏi gối cuối ngày gõ móng.
HÀ THIÊN SƠN