Hàn Thanh Duy tên thật Phạm Thanh Thắng, sinh ngày 27.02.1985, hiện là Phó Chủ tịch Hội VHNT tỉnh Cao Bằng, Tổng biên tập Tạp chí Non Nước Cao Bằng.
“Khi ta nhìn bàn tay ngà nâng cốc/ Ta lặng yên, nghe rừng đổ xạc xào/ Ta lặng yên, nghe trời đổ mưa rào/ Lâm râm cỏ vươn mình từ lòng đất/ Ta ngồi yên, nghe đá khô không khốc/ Nay cực mình nảy tiếng hát nỉ non”. Không phải những bài thơ tình nghiêng về sáo mòn sướt mướt mà chính những tứ thơ tái hiện không gian văn hóa đặc sắc núi rừng là điều mà bạn yêu thơ có thể chờ đợi ở tác giả trẻ Hàn Thanh Duy từ biên cương phía Bắc.

ĐÊM NGHE PHỐ
Đêm
Đêm nay ta chết tim rồi
Sẽ không hẹn, không mở lòng lần nữa
Những ngây ngô
Những lằn ranh chói đỏ
Đã tan theo mộng mị tàn canh
Phố vẫn tự soi mình khi đêm phố vắng tanh
Ta trật nhịp trước cầu xin tình ái
Có cơn mê
Cơn mê nào
Vụng dại
Ta tự mơ một giấc mộng hão huyền
Phố vẫn lên đèn, giăng mờ phố trắng đêm
Ta lạc bước về nơi hoang vắng
Con đường cũ hàng cây già phủ bóng
Có đủ che tim rách toạc ta không?
Ngủ ngon nhé, mắt huyền ta mơ thấy
Cuối đêm nay tàn khúc nhạc say nồng
Phố trong phố, lặng im nghe lòng phố
Dịu dịu êm, nỗi đau nhẹ hát lên
LỜI YÊU GIẤU VÀO VẠT ÁO
Phút mình nhìn nhau
Phút cuối cùng rơi rơi từng kỷ niệm
Tóc còn mềm trên vai gầy gió nhẹ
Em thả buông trong nhịp điệu mùa thương
Còn lại con đường hai đứa vấn vương
Nụ cười ngả nghiêng cả khoảng trời thơ mộng
Em về
Trái tim còn thổn thức
Phút cuối nhìn nhau, hai đứa hóa dại khờ
Phút cuối cùng
Phút đọng cả giấc mơ
Thời gian ngừng trôi để anh biết tình yêu diệu kỳ biết mấy
Bước chân nhỏ dời đi sao lạ kỳ quá vậy
Anh xôn xao không nhận nổi tim mình
Phút cuối cùng
Không ai chịu thanh minh
Không ai nói
Không lời
Tình yêu đành giấu vào vạt áo
Phút cuối cùng
Là cả trời giông bão
Anh yêu em mà lỡ cả mùa yêu
Lời nói chúng mình đã trao hết bao nhiêu
Vẫn không đủ bằng một lời “yêu mãi”
Phút cuối cùng anh nhận về thơ dại
Ngắm em về bé bỏng mong manh

KHÔNG EM
Tôi mượn thân xác này trôi giữa dòng đời
Mượn đôi mắt đón muôn màu cuộc sống
Mượn những ngón tay đan cài vào gió lộng
Mượn ngón chân ngoan nếm từng vị đất lành
Tôi thả trôi mình
Giăng tơ từng giọt mong manh
Thèm uống đến tận cùng cơn khát
Tôi thả trôi mình
Dưới màu trăng bạc
Trăng trôi trăng
Tôi cũng lững lờ trôi
Không em
Tôi chẳng thiết tôi
BẠN ĐÊM
Chán quá rồi kiểu vắt tay lên trán nghĩ điều không thể nghĩ ra
Ta pha bình trà, càng uống tâm trí càng say ngủ
Đêm nay ta đã có ý nghĩ bóp cổ chết màn đêm
Sẽ phá tung bản hòa nhạc của chú dế thân quen
Sẽ gom hết nỗi buồn và đốt
Nhưng
Con người là thế
Trái tim là thế
Giết màn đêm ai sẽ làm bạn
Người nào chịu đến mỗi khi ta chán chường
Kẻ nào an ủi mỗi lúc ta cô đơn
Giết đi rồi, ai nhìn ta khóc
CHO TỪNG CHÉN SAY
Dốc ngược ly
Ta chẳng còn gì giữ lại
Này môi son
uống cạn
Ta say
tầng tầng
miền miền
sơn cước
Rót nữa đi em
Cho từng chén say mèm ngắc ngứ
Cho con tim thỏa chí dại khờ
Con bò u ngoài ngõ
Ta thả rông cho chúng tự do tìm bạn
Ta cũng thả rông mình
Mải miết đổi men cay
Rót nữa đi
Từng chén say
Từng chén
Say say
Ta đã say ngay từ giây thứ nhất
Ta gục ngã trong một lần liếc mắt
Ngả nghiêng hồn trong một cử động môi
Rót nữa đi em
Rót đầy cả cuộc đời
Ta uống cả mê man rượu độc
Khi ta nhìn bàn tay ngà nâng cốc
Ta lặng yên, nghe rừng đổ xạc xào
Ta lặng yên, nghe trời đổ mưa rào
Lâm râm cỏ vươn mình từ lòng đất
Ta ngồi yên, nghe đá khô không khốc
Nay cực mình nảy tiếng hát nỉ non
Rót nữa đi em
Ta không cần về với núi non
Em đã là cả núi rừng trong vắt
Hơi rượu chạm môi
Ta đã uống rồi
Chỉ còn
say
say đắm
Ngắm em thôi
HÀN THANH DUY