Chùm thơ Hồ Xuân Đà: Đêm qua tôi khóc trắng trước màn hình

Vừa xem tin cháy rừng ở Hy Lạp/ Rồi tin tị nạn chiến tranh ở Afghanistan// Tiếp theo tin lũ lụt càn quét/ Lướt thêm tin những quan chức tội tù/ Cuối bản tin thế giới vô vàn vi rút xót xa

Nhà thơ Hồ Xuân Đà

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Chất liệu muôn vàn để làm nên tác phẩm

 

Sao tôi lại sợ, sao tôi lại đau

Sao tôi lại bất động lặng thinh

 

Tôi không thể làm gì trước những nghịch cảnh

Tôi thương nhà chính trị hôm qua mắt trũng sâu

Tôi lại quá thương những phận đời quá cảnh lại ra đi

 

Đêm qua tôi khóc trắng trước màn hình

 

Vừa xem tin cháy rừng ở Hy Lạp

Rồi tin tị nạn chiến tranh ở Afghanistan

 

Tiếp theo tin lũ lụt càn quét

Lướt thêm tin những quan chức tội tù

Cuối bản tin thế giới vô vàn vi rút xót xa

Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

Người người xếp hàng trong lớp khẩu trang xanh

 

Những ưu tư chất chồng trong khóe mắt

Là nhà thơ tôi đọc được tất cả phải không?

 

Tôi nào đọc được gì khi chính mình đang đói

Đói được cười, đói được nói cùng nhau

Tôi lại xếp hàng, giấu phận mình trong hai lớp khẩu trang

 

Đêm nằm mộng giật mình tôi tỉnh giấc

 

Trong cơn mơ là những chiếc quan tài

Những linh hồn là nạn nhân Cô vit

 

Họ cô đơn, chắc là rất cô đơn

Họ không thở được, họ buộc phải ra đi

Tôi đang hiện hữu mà sao đau quá đỗi

 

Bà mẹ già không thể thở

 

Đứa con không dám lại gần

Lo sợ mình F0

 

Bà mẹ già ra đi

Đứa con đứng từ xa thấp thỏm

Rồi một hôm, đứa con nhận tin mình là một F0

 

HỒ XUÂN ĐÀ

(HỘI NHÀ VĂN TPHCM)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *