Đào An Duyên trên tầng sâu ý nghĩ

VHSG- Về đi anh/ Về khi cây xanh phố/ Bầy rêu mở mắt trên bậc thềm in dấu chân em/ Thành phố mưa vẫn rơi trên những nỗi niềm/ Đa đoan phận mình/ Em sẽ lại yêu anh trên những tầng sâu ý nghĩ…

TRÊN TẦNG SÂU Ý NGHĨ

 

Ban mai thơm tách cà phê buổi sớm

Thành phố mưa rơi trên những ăn năn

Nếu ngày nào đó chúng ta đi vắng khỏi nỗi buồn

Có lẽ em không còn yêu anh như ngày xưa nữa

 

Từng có những khoảng chênh vênh

Mưa trên tháng ngày mình chập chững tập hiểu về hạnh phúc

Khi em không còn là mình

Anh có tiếc những ngày đã từng tha thiết

 

Bao nhiêu thời gian để quen với buổi sớm mai

Góc phố biếng lười

Em và cà phê đen khuất vào tiếng mưa ướt lạnh

Mưa ngày một thêm buồn

 

Trên tầng sâu ý nghĩ

Em vẫn thiết tha giữ lại những xanh tươi

Trước giới hạn của những lần chúng ta sắp vượt khỏi mình

Em sẽ tha thứ cho những lỗi lầm anh cố ý hay vô tình mắc phải

 

Về đi anh

Về khi cây xanh phố

Bầy rêu mở mắt trên bậc thềm in dấu chân em

Thành phố mưa vẫn rơi trên những nỗi niềm

Đa đoan phận mình

Em sẽ lại yêu anh trên những tầng sâu ý nghĩ…

 

CHIỀU TRUNG DU

 

Chiều trung du

Lá cọ xoè như bàn tay ngoan

Nắm vào mặt trời tia nắng cuối ngày sắp ngủ

Chợt thấy mình xưa cũ

Phiến đá cong bờ ngõ thở vào nhau

 

Chiều trung du

Chỉ dám đặt thật nhẹ bàn chân

Sợ bước đi mình làm đau cây cỏ

Những cỏ cây cả nghìn năm tuổi

Vẫn xanh như nghìn năm trước đã xanh

 

Chiều trung du

Chỉ cái với tay là chạm được vào anh

Em dịu lòng trước nụ cười lành

Bỏ quên những ồn ào phố thị

Ước làm chiếc quạt lá khô trên tay người

 

Chiều trung du

Mình sống đời cây cỏ

Những cỏ cây cả nghìn năm tuổi

Biết vui buồn biêng biếc rút mình xanh…

 

CHẠM MIỀN ĐỒI THẲM

 

Chạm vào miền đồi thẳm

Chiều biếc xanh như tơ

Em lạc vào xưa cũ

Câu thơ tươi đến giờ

 

Đêm nằm nghe núi thở

Ngực phập phồng mơ sương

Đá vẫn yêu nhau thế

Gối lên nhau mà thương

 

Anh hẹn em về bản

Anh dìu em điệu xoè

Mùa hoa ban vừa hết

Nếp mới vừa đơm hương

 

Anh chờ em phía núi

Núi trôi theo mây trời

Chạm vào miền đồi thẳm

Em và chiều nghiêng rơi…

Tác giả Đào An Duyên

CÕNG MÙA

 

Một chiều theo em lên rẫy

Vàng mơ từng thảm sau lưng

Gió thơm gùi lưng chừng núi

Em cõng mùa về ngang tôi

 

Có gì như là nỗi nhớ

Em thả đầy vai nắng gầy

Gió lên ướp hương mùa gội

Mà yêu như thuở đôi mươi

 

Em căng tròn thơm những đóa

Xuân non khắp nẻo đi về

Sương giăng giăng tràn môi mắt

Ta ôm một thuở si mê

 

Vàng thơm lưng đồi lưng núi

Gió và em cõng mùa về

Ta yêu tình yêu như thể

Bốn mùa riêng em thanh xuân…

 

CHIỀU PLEIKU

 

Sương mù ngàn năm trước

Hẹn dốc ngàn năm sau

Biển Hồ thao thiết gió

Thông xanh mãi rì rào

 

Người đi xa có nhớ

Những đêm rộn vòng xoang

Em Jrai xuống phố

Gùi mùa xuân buôn làng

 

Hoa quỳ vàng khắc khoải

Xoay tít vòng bánh xe

Chiều ngoại ô bất chợt

Thương cánh chuồn triền đê

 

Dốc lên rồi dốc xuống

Đổ vào chiều Pleiku

Người đi xa có nhớ

Bốn mùa sương giăng mù…

ĐÀO AN DUYÊN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *