VHSG- Người đàn bà thêu vẽ ra mái nhà an yên/ Bằng son đời chứa chan những đắng cay buồn bã/ Có đôi lúc tự lẳng lơ với thiên hà hối hả/ Một khúc hoan ca trong trăm ngả chợ người/ Họ mượn vay những sân si hư ảo đầy vơi/ Có thể gục vào vai người khi chạm nỗi niềm khắc khoải

LẠNH LÒNG
Bờ yêu đắp mấy vuông đời
Gạn sầu đong đếm mưa rơi hững hờ
Người qua người kết trái mơ
Dang tay hứng trọn ngu ngơ một mùa.
Thương nhau ân ái như vừa…
Chiếu chăn cũng nghẹn
Mây xua gió vần
Nước tràn rồi cũng vơi dần
Tình còn đủ đậm
Thềm sân rạc mòn.
Đàn bà cũ
Vết bùn non
Lấm trên vạt áo
Thôi còn chờ chi
Thuyền hoa một thuở xuân thì
Mục rồi rách nát
Nhu mì trốn đâu.
Mái nhà dột… đẫm ngày ngâu
Thế gian còm cõi bể dâu
Lạnh lòng!
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐA ĐOAN
Người đàn bà nông nổi yêu thương
Đặt niềm tin và chọn hy sinh cho viễn tưởng đời phía trước
Sáng tối hay âm u cũng lao đầu mãi miết
Đâu biết là ánh bình minh hay bóng đêm mê muội để kịp lùi.
Người đàn bà tha thẩn mót niềm vui
Bên mâm cỗ đời dâng hiến
Bước chân in mòn nơi đã đến
Tự vẽ bức tranh đời trên biển cát hư vô.
Người đàn bà niệm yêu bằng thần chú… đắn đo
Được mất hơn thua cũng như gió mùa trở ngược
Thốc vào đêm những mộng thường và đang tâm đánh cược
Huyễn hoặc cả đời mình theo cánh võng đa đoan.
Người đàn bà ngậm đặc chất hiền ngoan
Lề thói
Gia phong
Nếp quê…
Trói đôi cánh buồn xếp chồng lên góc nhớ
Cứng rắn hờn ghen
Muốn dữ dằn trong hơi thở
Chẳng thốt nên lời khi tim mình ngột thở trói đam mê.
NGƯỜI ĐÀN BÀ HAI CON
Vết trầm tích thời gian
Hình như cứ chai dần trên đôi tay đồi mồi
Họ thả vào đêm tiếng thở dài nặng trịch
Những trầm mặc miên trường cũng nhuốm đặc phong sương.
Người đàn bà hai con
Yêu thương
Đo bằng thời gian
Đong đếm bằng dỗi hờn cay tủi
Quá khứ vãng lai có làm họ cười nhiều hơn mỗi tối
Cũng chỉ tạm thời giằng co với cô đơn.
Người đàn bà thêu vẽ ra mái nhà an yên
Bằng son đời chứa chan những đắng cay buồn bã
Có đôi lúc tự lẳng lơ với thiên hà hối hả
Một khúc hoan ca trong trăm ngả chợ người.
Họ mượn vay những sân si hư ảo đầy vơi
Có thể gục vào vai người khi chạm nỗi niềm khắc khoải
Không muốn chia chác cho ai chút hạnh phúc nhỏ nhoi tồn tại
Luôn hướng mắt về nơi có những thiên thần khờ khạo bé con…
PHẬN ĐÀN BÀ CŨ
Em đi nhặt nắng cuộc người
Gặp đầy chướng ngại vụn rời tim côi
Tuổi giờ đắng ngọt đầy vơi
Đong qua đếm lại chẳng dôi mảnh tình
Mảnh găm vào chốn u minh
Vỡ rồi chắp nối có lành nguyên không?
Hiên đời che chắn gió đông
Bước ngày cứ vẹt thềm mong… bậc chờ
Gia phong
Lề thói
Vực ngờ
Nếp nhà có đủ ấm bề… tuyết sương
Đôi bàn tay
ngón vô thường
Em gom mưa nắng phơi trên thân gầy
Liễu tơ… chỉ có nhiêu đây
Phận đàn bà cũ… kiếp này đa đoan!
XIN MỘT LẦN
Nếu nói rằng ta sẽ khổ vì nhau
Thì xin rạch vết yêu đầu toạc hết
Thà không đủ bao dung rộng lượng mình đến chết
Còn hơn là đau đớn hết cõi mình.
Cứ nói rằng ta sẽ mãi lặng thinh
Với những điều xảy ra bên hiên đời… quá vãng
Em buộc mình vào hư hao lầm lạc
Để tầm vay hạnh phúc sót lại người.
Thôi cứ để cuộc tình này cho tha thẩn áng mây trôi
Níu lại được chăng chút muộn mằn thương nhớ
Biết đã tự sát thương con tim mình lần nữa
Sau bao lời chua chát đến nao lòng.
Đã tự cược đời mình rồi chuếnh choáng mỏi mong
Một bến đậu bình yên không gợn sóng
Nhưng bể dâu đọng váng đời cứ rộng
Lấp đầy những tổn thương trao nhau.
Xin một lần ngừng thở chẳng u sầu
Một lần thôi đừng bắt trái tim đau phải hát
Một lần thôi cứ tìm lại tin yêu từng ruội rạc
Một lần thôi không đổ lệ vì bội bạc tình mình.
Một lần thôi nỗi đau và nước mắt thanh tân!
KHI NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC
Người đàn bà luôn đè nặng đa mang
Lặng lẽ buồn khi ngày càng sâu thêm suy nghĩ
Yêu cũng vội
Vội trong từng nhịp thở
Vội giận hờn… vội cả những đam mê.
Người đàn bà đâu có thể vì mình mà chìm đắm…
Ủ ê…
Sắt se hơn khi tim không trở về đúng nhịp
Lo tất tả hàng ngày
Để có bữa cơm cho kịp…
Chăm gia đình yêu thương
Luôn khăng khít bên nhau.
Người đàn bà dấu cả những niềm đau
Luôn sẵn lòng để bao dung và tha thứ
Biết tìm thấy niềm vui từ những gì cất giữ
Để tự an ủi mình… niềm hy vọng cứ vẹn nguyên.
Người đàn bà
đau đáu giữ niềm tin
Không làm rơi một chút gì của riêng mình cả
Khối vững vàng…
Chắc chắn hơn gỗ, đá
Đâu nghĩ là đã có lúc lung lay.
Đến một ngày gió se lạnh…ai hay
Người đàn bà đã vô tình bật khóc
Hoa dã quỳ lắng nghe…
tiếng nấc…
Nén vàng hoa trong mắt biếc chờ người.
Em đã chờ trong tận tụy… đầy vơi
Người đàn bà vẫn đợi chờ hạnh phúc
Khúc gia đình yêu thương…
Khúc tình xa ngút ngát
Để rồi tràn nước mắt khóc thương mình .
LÊ HƯƠNG