VHSG- Họa nhau/ Nụ hôn sâu/ Vòng tay ấm/ Nỗi nhớ nhung dày vò cơn khát/ Khoảng cách là vực sâu/ Ta chạm đáy cơn buồn/ Người họa sĩ họa mình đêm trắng/ Trắng đêm không họa được tâm hồn/ Đen trắng. Trắng đen. Phố. Người. Người. Phố./ Nảy một tôi trong đêm đơn côi!

HỌA
Họa tôi
Những đường cong mê mải
Phả vào đêm uốn lượn
Đỉnh dốc hơi thở hụt
Nhọc nhằn
Họa đêm
Bàn tay miên man mê mải
Bản palette gam trầm
Tóe vào đêm sắc màu mê dụ
Những hình hài đường nét lên ngôi
Họa nhau
Nụ hôn sâu
Vòng tay ấm
Nỗi nhớ nhung dày vò cơn khát
Khoảng cách là vực sâu
Ta chạm đáy cơn buồn
Người họa sĩ họa mình đêm trắng
Trắng đêm không họa được tâm hồn
Đen trắng. Trắng đen. Phố. Người. Người. Phố.
Nảy một tôi trong đêm đơn côi!
SÀI GÒN ĐÊM
Sài Gòn đêm
giấc ngủ chìm trong khối vuông rubic
hơi thở liệu có giật mình bởi tiếng cộ xe
ngày 24 tiếng
Đêm là bóng đen
Sài Gòn làm gì có đêm mà ngủ
Chỉ có mình chúc nhau giấc bình an
Đừng bận tâm những ánh đèn màu đỏ xanh rực rỡ
Mắt em nâu thăm thẳm đường về
Một Sài gòn bao dung lầm lụi
Che mảnh đời cơm áo mưu sinh
Đi dọc ngang chằng chịt những cung đường
Riêng lối về tim anh. Em lắc đầu chẳng thể nào tìm được
Sài Gòn giấu đi một vài kỉ niệm
Rồi bảo em lật tung kí ức trăm màu
Sài Gòn đêm. Với em. Không chỉ có nỗi đau
Mà còn cả nhớ thương chẳng biết bao giờ nguôi được
Chỉ mong những bình yên của tháng ngày phía trước
em yêu Sài Gòn lần nữa được không anh!?

CHỈ MÙA ĐI LÀ CŨ
Chỉ mùa xuân là cũ
Trong mắt nhìn hôm qua
Ngày mai là mùa hạ
Nở tràn những hương hoa
Chỉ còn đêm ngọc lan
Toả giăng đầu góc phố
Một chút sương vừa thoảng
Vương vấn bờ mi ngoan
Chỉ là một khác ta
Làm thành đôi bầu bạn
Thêm một thành xa lạ
Giữa bao chiều hoang mang
Đêm vẫn thật là đêm
Nồng nàn từ khuya phố
Bàn tay tìm hơi ấm
Giữa lạnh lùng bơ vơ
Chỉ mùa đi là cũ
Mình khác mình hôm xưa
Buồn vui thành bất chợt
Biết bao nhiêu cho vừa?
BỖNG
Bỗng một hôm nhớ phố
Nhắn vu vơ đôi dòng
Chợt thấy lòng mắc nợ
Với chính mình. Lạ không?
Loanh quanh vài con dốc
Xuống lên hết cuộc đời
Giữa dọc ngang đô hội
Thấy chỉ tình đơn côi
Phố thênh thang rộng lớn
Đi suốt chẳng gặp người
Cách một lần giận dỗi
Mà nghìn trùng chia phôi
Bỗng một đêm nhớ phố
Đưa tay cấu tay mình
Thì ra là nước mắt
Từng giọt thầm đua rơi
Chỉ một đêm chơi vơi
Thả lòng mình đi ngược
Mới hay rằng tiềm thức
Chỉ bóng người rong chơi!
CÒN ĐÂY MỘT ĐÓA XUÂN NÀY
Em ngồi hoá đá vào anh
Để cho miên viễn an lành có nhau
Chẳng nề hà khúc sông sâu
Cũng không đo đắn qua cầu gió bay
Ngày đi ngày đến mặc ngày
Mình ngồi hoá đá dở hay kệ đời
Trăm năm cũng trọn kiếp người
Một ngày ân nghĩa cũng cười an nhiên
Nghĩ chi những phút luỵ phiền
Một bờ lau trắng một miền gió qua
Cuộc nào cũng lắm xót xa
Cuộc mình cũng vậy. Đã qua những ngày
Còn đây một đóa xuân này
Và còn một nụ môi say cùng người
Nắm tay nhau. Cứ rong chơi
Vì rằng đá cũng bời bời nhớ thương!
NGÔ THANH VÂN