Gập ghềnh đá, trập trùng non//Năm bảy chín khúc quân hành Vị Xuyên/ Máu trộn đất, nhuộm thắm cờ Tổ quốc// Phá “lò vôi”, nung chảy lũ xâm lăng/ Thổn thức biên cương, nhói lòng những ngôi mộ gió/ Xanh mãi tuổi hai mươi, các anh hóa núi sông này.
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Non cao, biển rộng không đo được công người sinh, dưỡng
Hiếu thuận một đời không đáp nổi ân sâu
Đạo làm con phận hiếu nghĩa vuông tròn
Hương hạnh phúc tỏa lan trên đóa hồng đỏ cài ngực áo
Vẹn tấm lòng người khuất phía ngàn mây
Lễ Vu Lan nhắc nhở cháu con truyền thống thiêng liêng, cao quý.
Ngát xanh đôi bờ Thạch Hãn
Êm đềm sóng nước ru giấc ngủ ngàn năm
Máu xương cha anh thấm từng trang lịch sử
Mất mát, thương đau xin khắc dạ cháu con
Tháng Bảy nghiêng mình tưởng nhớ
Thành Cổ rực trời tám mươi mốt ngày đêm.
Gập ghềnh đá, trập trùng non
Năm bảy chín khúc quân hành Vị Xuyên
Máu trộn đất, nhuộm thắm cờ Tổ quốc
Phá “lò vôi”, nung chảy lũ xâm lăng
Thổn thức biên cương, nhói lòng những ngôi mộ gió
Xanh mãi tuổi hai mươi, các anh hóa núi sông này.
Mái tóc phủ màu sương khói
Thanh xuân đo chẳng tày gang
Chiến tranh héo mòn chờ đợi
Trường Sơn nâng giấc các con giữa sương gió đại ngàn
Di ảnh khói hương lặng lẽ
Mẹ ngồi đếm giọt thời gian qua hằn sâu khóe mắt.
Thời gian mọc da non trên vết thương quá khứ
Chuyện buồn, vui rèn rũa dạn dày
Cảm ơn đời vì những đắng cay, được – mất
Cho ta chắc đôi chân, thêm mạnh chí, vững lòng
Như những khóm hồng nhung
Rực rỡ sắc hương mà góc gai kiên trường, bền bỉ.
Hai con đường, hai lối đi
Ta gặp nhau trong điệp trùng cách trở
Chỉ có trái tim nương náu yêu thương
Thì thôi nhé xin làm người xa lạ
Câu thơ bỏ dở giữa chừng
Dấu chấm than lặng lẽ cô đơn.
Những đám mây trĩu nặng
Dày đặc một màu đen
Cơn chấn động bủa vây đâm thủng màn trời
Hối hả mưa, tất bật mưa…
Vừng đông hừng sáng, vạt vật thay áo mới
Bão tố nào rồi cũng qua, chỉ còn yêu thương ở lại.
ĐOÀN HẠNH (THÁI NGUYÊN)
- Thơ 1-2-3 của Đinh Hạ: Mỗi kiếp người một thế giới âu lo
- Tại sao chúng ta lãng quên người đầu tiên đoạt Nobel Văn học
- Gặt từ ký ức đồng quê – Nguyễn Hữu Quý
- Poet Phan Hoang with Shanghai International Poetry Festival
- Thơ 1-2-3 Vũ Tuyết Nhung: Sao sống không sum vầy chết lại thành kính thịnh soạn dâng mâm?