Muốn được thì ít nhiều cũng phải mất// Nếu không mất một cái gì, nghe chừng sẽ mất nhiều hơn/ Trăm nẻo đường quen, nghìn dấu lạ chờn vờn// Cứ ngẩn ngơ không biết đâu là thực/ Lấp lửng bên đường, bóng nắng đổ lần qua/ Kiên định lòng tin vào sức mạnh chính chúng ta

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Bất chợt nắng, bất chợt mưa. Trời bất chợt
Bất chợt yêu em bất chợt dửng dưng
Một chút nắng hoàng hôn chìm dần trong cơn bão rớt
Nổi cơn giông như vô lối vô chừng
Một mình đứng bên đường trong rét mướt
Ngóng trông gì, đôi mắt ướt rưng rưng
Muốn được thì ít nhiều cũng phải mất
Nếu không mất một cái gì, nghe chừng sẽ mất nhiều hơn
Trăm nẻo đường quen, nghìn dấu lạ chờn vờn
Cứ ngẩn ngơ không biết đâu là thực
Lấp lửng bên đường, bóng nắng đổ lần qua
Kiên định lòng tin vào sức mạnh chính chúng ta

Hết bệnh rồi, nhưng em không ra viện
Tình nguyện chăm sóc người cùng cảnh ngộ gieo neo
Dù không học nghề y, chưa một ngày làm hộ lý
Chỉ có lòng thương người khó khăn trong dịch bệnh ngặt nghèo
Em hiểu bệnh, bởi vì em đã bệnh
Bình tĩnh, dịu dàng theo từng tiếng chuông reo…
Dòng sông cạn miệt mài trôi mãi
Chiếc cầu cong, đứng đợi đã bao năm
Trôi đâu mất hương mùa con gái
Chiều đợi hoàng hôn sắc tối đã buông
Biết có còn thương bờ nhớ bãi
Nhắn gởi gì không ở phía đầu nguồn…
LÊ THANH HÙNG
(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)