Thơ 1-2-3 Nguyễn Đinh Văn Hiếu: Có té ngã bao lần vẫn chuồn chuồn châu chấu gọi vườn xưa

Cánh chuồn chuồn táo tác vườn xưa// Dòng dọc kinh mương ôm chuối, dừa, chanh, cam, bưởi/ Nào lìm kìm, bảy màu chui rúc đám lục bình// Chiếc cầu tre gập ghềnh rung tuổi thơ đòng đưa trượt té/ Tựa hồn cốt quê nhà vớ bập dừa, nhánh ổi bò lên/ Có té ngã bao lần vẫn chuồn chuồn châu chấu gọi vườn xưa…

Nhà thơ Nguyễn Đinh Văn Hiếu

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Những trò chơi con nít quanh ta

 

Úm ba la úm ba là úm ba lá

Tay chân bốc hỏa vụt gậy trúng bậy vậy hà

 

Úm ba la úm ba là ụm bạ

Thân rơm thân rạ phải họa vào mình

Trò chơi con nít huỳnh huỵch khình khịch gà vịt.

 

Anh nói thế nghe thời sao đặng

 

Con chim manh đậu cành chanh anh vác mảnh sành anh liệng

Trúng ngay cửa miệng, toét loét vành môi lòi ruột lòi gan

 

Chặp cãi một hai nói đế sành vuột tay sành lỡ bay

Ai chết ai hay xui may thì chịu

Anh ngọng anh nghịu nói nhịu nói xằng tằng tắng tăng.

Váy áo xông xênh chật ních mùa

 

Thần thánh mười phương hội tụ

Người nhích trăm đường để tới

 

Bái vọng tháng năm tất tả cơm ăn nên áo đẹp

Van vái hoạn lộ đêm trường tường mường tịch mịch được hanh thông

Cõi thâm nghiêm đang yên đang lành bỗng nổi xung thiêng.

 

Mèo đừng mượn oai hùm hú dọa

 

Thể tất có những thứ không ai cũng làm nên

Anh làm được làm hay đừng này nọ làm nền

 

Tôi không là anh, anh không là tôi, tất nhiên phải thế

Đừng mượn danh nghệ sĩ, đừng mượn oai cáo hùm hú dọa

Vì rốt cục cuộc đời anh đâu thể khác anh đâu!?

 

Cánh chuồn chuồn táo tác vườn xưa

 

Dòng dọc kinh mương ôm chuối, dừa, chanh, cam, bưởi

Nào lìm kìm, bảy màu chui rúc đám lục bình

 

Chiếc cầu tre gập ghềnh rung tuổi thơ đòng đưa trượt té

Tựa hồn cốt quê nhà vớ bập dừa, nhánh ổi bò lên

Có té ngã bao lần vẫn chuồn chuồn châu chấu gọi vườn xưa…

 

NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU (TRÀ VINH)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *