Trải cảm xúc lượn lờ với tơ vàng óng mượt/ Hay thô ráp, gân guốc, vụng về vẽ mặt xước trần gian// Mổ xẻ bản thân làm thế giới trở nên đớn đau, cười khóc/ Hỉ hả, xâm xấp mặt mình vọc cuộc đời ô trọc oan khiêng/ Anh nói tiếng mình gãy hàng vỡ chữ động tâm an.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Tôi sẽ làm bộ phim đạt doanh thu nghìn tỉ
Phim phéc của tôi chẳng thua bom tấn Mỹ – Âu
Người người đến rạp, nhà nhà đến rạp – viễn cảnh không lâu
Nói về cuộc sống, nói về hôm nay, còn mai sau mặc kệ
Nói về em anh, nói về xung quanh, còn đói no mặc kệ
Khổ đau là thá gì, chỉ cần nghìn tỉ so bì thế giới.
Ngày loang nắng anh đi
Giữa trưa ngày đầu tháng tư, nắng ong ong nhưng nhức
Người nối vòng tay lặng lẽ buông thõng vòng tay
Bỏ lại tình yêu như thác đổ cùng xót xa thân phận người
Và cả lá cỏ, đá sỏi bốn mùa rơi lệ mắt trần gian
Anh hóa vào anh, anh hóa vào đời, vào thiên thu vũ trụ.

Kìm nén hay một vạch thẳng vừng
Nói lời ngay cay hơn cả ớt chỉ thiên
Lời nói nịnh gian ngọt hơn vú sữa Lò Rèn
Mà đời thích ngọt hơn thích cay, người càng hơn vậy
Sự điêu ngoa giả dối lừa lọc đến tận cùng
Cứ kìm nén trong lòng hay thẳng tuột một lần đau?
Ở đâu có tiền nhiều – nhiều tiền
Xẻ một ngọn đồi làm du lịch xanh bằng mìn
Khu nhà hàng khách sạn chồm hổm lưng chừng núi
Thí điểm xe buýt nhanh trong thành phố chẳng có đường chạy
Buộc váy khấn ngày vái đêm đem tỉ tỉ đến thần y
Nhiều và đủ, biết tìm điểm dừng cho mình, người đó an nhiên.
Nhà văn, nhà thơ nói tiếng nói của ai
Trải cảm xúc lượn lờ với tơ vàng óng mượt
Hay thô ráp, gân guốc, vụng về vẽ mặt xước trần gian
Mổ xẻ bản thân làm thế giới trở nên đớn đau, cười khóc
Hỉ hả, xâm xấp mặt mình vọc cuộc đời ô trọc oan khiêng
Anh nói tiếng mình gãy hàng vỡ chữ động tâm an.
NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU (TRÀ VINH)