VHSG- “Nhớ mấy thuở cha ông chèo ghe đặt lợp/ Khai phá Gia Định – Nhà Bè lau sậy hoang vu/ Thành hình hài nên hòn ngọc long lanh”. Không chỉ nhớ ơn người xưa khẩn hoang mở đất tạo dựng hình hài đất nước hôm nay, Nguyễn Đinh Văn Hiếu còn biết ơn và thấu hiểu nỗi lòng của người sinh trưởng nên mình: “Những giọt ấm nồng không để gọi tên/ Giọt nước mắt má giấu hằng thế kỷ/ Ướt lòng con hôm mai khi chăm chút đàn con”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Đường qua Nhà Bè tìm nước chảy chia hai
Luống cuống lần lần dòng nước chảy xuôi
Chỉ có xe cộ nối đuôi và dòng người ngược
Nhớ mấy thuở cha ông chèo ghe đặt lợp
Khai phá Gia Định – Nhà Bè lau sậy hoang vu
Thành hình hài nên hòn ngọc long lanh…
Nơi phương xa, ai có thấu nỗi lòng?
Vọng cố hương, nước mắt nóng lưng tròng
Bằn bặt tăm cá bóng chim mười mấy năm trời phiêu bạt
Những ánh mắt phớt nhanh như tia chớp
Những thanh âm xì xồ lạc lõng giữa xô bồ
Nỗi cô đơn cực cùng réo gọi nỗi cô đơn.
Những thiên thần bé nhỏ vắn số
Làm nhức nhối buốt đau cho người ở lại
Mẹ vật vã khóc khàn hơi, cha tất tả đến vô hồn
Giây phút tiễn thiên thần đất trời bùi ngùi sùi sụt
Bao người oặn thắt con tim
Đám xác trẻ chết ngất trong lòng người lớn.
(Cho Phục)
Có những sự đổ bể bắt đầu từ vô ý
Lỗi không thuộc về anh
Lỗi nào phải của em
Chỉ từ những cái nhỏ nhoi vô tội
Mà lòng trần ba bốn bảy đường
Con tim lỗi nhịp yêu thương, giọng hát tiếng đàn lệch phách.
Ngồi bên đường ngắm xe cộ vút qua
Chiếc xe mới coóng chạy trước chiếc xe cà tàng
Gương mặt hớn hở bên cạnh gương mặt nhàu nhĩ
Mũ bảo hiểm, chiếc khẩu trang bảo mật gương mặt qua đường
Chỉ đôi mắt hút ánh nhìn hoặc trìu mến hoặc chan chát
Vô tình vút qua, vội vã vút qua, hờ hững vút qua.
Em đừng đi lại đường quen
Nhàu thâm lối cỏ, rối ren tơ lòng
Ịn thương, ịn nhớ lòng thòng
Buộc con nước lớn nước ròng long đong
Trời mưa bong bóng phập phồng
Khàn hơi gọi sáo sang sông quay về.
Những giọt ấm nồng không để gọi tên
Giọt nước mắt má giấu hằng thế kỷ
Ướt lòng con hôm mai khi chăm chút đàn con
Con có thấy đâu má quay mặt về phía không
Để ngăn lệ chảy trong bờ mi sâu hoắm
Sao giờ đau thắt ngực ngày sau?
Kiếp cầm ca trót đa mang
Bao xuân đất khách lang thang mây trời
Lá bàng rơi – lá bàng rơi
Sầu vương ý nhạc mấy đời trầu xanh
Quê em nặng nghĩa nặng tình
Ngõ sau chiều đứng lặng thinh ngó về.
_________
Phần in nghiêng là tên hoặc trích tên các bài vọng cổ của Viễn Châu
NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU (TRÀ VINH)