VHSG- Ví tình yêu như cốc cà phê “chỉ ngọt khi đủ đôi” để thấy: “Ngọt ở đầu môi, đắng đót đến tận cùng/ Niềm vui giống nhau, niềm đau riêng khác”. Từ những sân si đời thường thật thà và dối trá, Nguyễn Tường Thư còn chiêm nghiệm và tự thức tỉnh: “Vết sẹo vô hình mà nhức nhối tận tâm can/ Rưng rưng vá hồn bằng mũi kim mòn lương thiện/ Là ngày ta đi nhặt lại nụ cười thuở khai sinh”.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Cốc cà phê không đường, chỉ ngọt khi đủ đôi
Lẻ một bỗng trở nên đắng ngắt
Trò chơi ái tình đầy trúc trắc
Ngọt ở đầu môi, đắng đót đến tận cùng
Niềm vui giống nhau, niềm đau riêng khác
Đừng khuấy lên cho dậy sóng mắt chiều.
Những yêu thương buổi đầu đẹp như mùa xuân
Bao lời ước hẹn khoe sắc hoa rực rỡ
Thời gian bên nhau sao thấy ngày ngắn quá
Như một thói quen hiển nhiên không cần nâng niu
Nhạt cảm xúc, lạt nụ hôn, buông lơi
Nhìn người lạ thân quen nhất gượng cười.
Lời yêu thương trăm năm tật nguyền
Không bước qua được những cám dỗ tầm thường
Khoảng cách lớn dần lên theo năm tháng
Niềm tin ngày càng nhiều vết rạn
Hoài nghi chiếm chỗ trái tim
Ngược lối đời nhau, ai là người đau?
Kiếp người đâu thể tránh khỏi những sân si
Vốn dĩ ta thật thà, đời dạy ta dối trá
Tâm hồn xen kẽ những vết sẹo tháng năm
Vết sẹo vô hình mà nhức nhối tận tâm can
Rưng rưng vá hồn bằng mũi kim mòn lương thiện
Là ngày ta đi nhặt lại nụ cười thuở khai sinh.
Những phút giây gột rửa tâm hồn
Là gạn lắng lòng với những đục trong
Để thấm ý nghĩa câu nói “đời vô thường”.
Học nói lời thương thật tâm
Sống biết cho đi những điều phước lành trước khi nhận
Ngực trái nảy mầm xanh.
NGUYỄN TƯỜNG THƯ