Thơ 1-2-3 Phan Thảo Hạnh: Một bàn tay không che nổi bầu trời

Quý như mưa mùa hạ/ Giận như nắng mùa hè// Có thể đẹp khoe xấu che/ Nhưng không che nổi vụng về bặm trợn/ Gió mùa thu không níu kéo gì hơn một chiếc lá vàng

Nhà thơ Phan Thảo Hạnh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Nào ai đoán được

 

Gặp thời chim sẽ lên ngôi

Chìa vôi nhảy nhót

 

Đại bàng dại dột

Quay đầu vườn thú chực chờ lữ khách cho ăn

Một thời lộn ngược vành trăng dại khôn không bằng ranh mãnh

 

Trời đổ mưa ngâu

 

Căn nhà từ lâu cũ kỹ

Nước rơi từ nóc tràn ly ra tận sàn nền

 

Thì thầm sau giấc ngủ quên

Hớn hở hồn nhiên ngồi trên nỗi khổ

Mong trời không mưa nóc khô bần hạ được nhờ

Sá gì mưa nắng sá gì hiểm nguy

 

Chim chích bắt sâu bờ dậu

Liếc mắt bên nọ ngoảnh đầu bên kia

 

Nắng như đỏ lửa

Mồ hôi khoé mắt tràn my

Sâu mọt từng đàn ẩn trốn đi đâu về đâu ăn gì

 

Một bàn tay không che nổi bầu trời

 

Quý như mưa mùa hạ

Giận như nắng mùa hè

 

Có thể đẹp khoe xấu che

Nhưng không che nổi vụng về bặm trợn

Gió mùa thu không níu kéo gì hơn một chiếc lá vàng

 

Trên đời chẳng phải dễ đâu

 

Nét bút hộp màu khéo vẽ thành bức tranh đẹp

Nét bút vụng về cố vẽ vẫn nhoè tranh

 

Chưa thành nhân đừng vội nói thành danh

Nhân bất hảo không thể nào quả ngọt

Biết một mà chẳng biết hai chưa phải trưởng thành

 

PHAN THẢO HẠNH (NGHỆ AN)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *