Trái đất nặng mang những mất còn nhân thế// Thừa thãi cao ngạo vô tâm, thừa thãi buồn đau nghèo khó/ Đứng nơi ranh sáng tối – ước cánh đồng xanh thắm thiện lương// Sau cuộc xuyên không, một ngày nao, tất cả sẽ quay về/ Sự thật chói chang sẽ lật tung những vỉa tầng gian dối/ Em có được bao dung tha thứ, khi từng dối mẹ – yêu anh.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Huyền bí những dấu chân trên ngôi sao lùn trắng
Lung linh bầu trời trăng muộn, lấp lánh một dòng sông sương
Thăm thẳm những tầng sáng xanh, muôn nẻo tinh cầu lạnh lẽo
Vũ trụ bao la, con người từ đâu đến trái đất này
Loanh quanh trăm năm bão giông, bỏ lại một ngày cát bụi
Người đã đến chân trời xa lắm – nguyện cầu nơi ấy bình yên.
Thành phố của em – lặng lẽ tôi ngày trở lại
Những hạt mưa thu mong manh vỡ trên vai người êm dịu
Đôi chiếc lá vàng cuối phố chênh chao ngơ ngác rơi nghiêng
Trong tiếng rơi về đất – âm thanh nào xa biệt, buồn thương
Ai oán ngày giãn cách những chia ly đau đớn vô thường
Mất còn và nước mắt – lại nguyện cầu trong cuộc bon chen.
Người còn nhớ mây chiều ở phía mùa thu
Bầu trời không xanh và núi không xanh như ta vẫn nghĩ
Viết khát khao lên cát để sông còn đầy đặn mùa sau
Nơi mạch nước cuối dòng suối cạn, một bờ xộc xệch đã trôi
Bờ đá cuội em và tôi – đã nhặt tuổi hoa niên xếp lại
Sau cái ngày khôn dại, bất chợt em đi – cơn lũ quay về.
Trái đất nặng mang những mất còn nhân thế
Thừa thãi cao ngạo vô tâm, thừa thãi buồn đau nghèo khó
Đứng nơi ranh sáng tối – ước cánh đồng xanh thắm thiện lương
Sau cuộc xuyên không, một ngày nao, tất cả sẽ quay về
Sự thật chói chang sẽ lật tung những vỉa tầng gian dối
Em có được bao dung tha thứ, khi từng dối mẹ – yêu anh.
Thăm thẳm đôi mắt buồn một góc ngày diệu vợi
Chỉ một lần u mê, vụng dại ăn nhầm trái cấm
Con người phải bước ra khỏi cổng thiên đường
Còn linh nghiệm không em vườn táo địa đàng
Người nói đã quên những mảnh chiều đầy hoa cúc tím
Biết người không nói thật nhưng dại khờ tôi vẫn tin yêu.
TẠ HÙNG VIỆT