Thơ 1-2-3 Võ Văn Trường: Câu văn tế xuống dòng, khuyết bởi… vô danh

VHSG- “Chiều nghĩa trang nắng lội hàng mộ chí/ Câu văn tế xuống dòng, khuyết bởi… vô danh/ Khuyết bởi những lặng im ký ức”. Tưởng chừng nỗi đau chiến tranh đã nguôi ngoai nhưng vẫn âm ỉ đâu đó trên đất nước này, khi bao người ngã xuống vẫn nắm đất “vô danh” trong nghĩa trang hay mãi mãi biệt tích trong núi rừng sông biển. Càng đau hơn khi yên bình ngoảnh nhìn lại: “Thật giả trắng đen những ranh giới nhọc nhằn/ Nơi chiến thắng sẽ có người thua cuộc/ Dối lòng mình do bởi vàng thau”.

Nhà thơ Võ Văn Trường

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Chiều nghĩa trang nắng lội hàng mộ chí

 

Câu văn tế xuống dòng, khuyết bởi… vô danh

Khuyết bởi những lặng im ký ức.

 

Đứa mô còn ở rừng sâu, đứa mô… đáy biển

Nén nhang cong vòng giọt lệ đã khô

Mẹ chắt lên trời cao, một vùng mây trắng

 

Có nỗi đau lấp đầy ngôi nhà cười(*)

 

Lấp đầy trên hình hài thơ trẻ

Đâu đó vết cắt chiến tranh, tưởng như đã chữa lành

 

Bàn tay nhỏ vẫy tuổi thơ đã mất

Vẫy hoàng hôn loang lổ cánh rừng

Và người lính trước bình minh… quỵ ngã

________

(*) Tại TP Hội An có một cơ sở những trẻ em bị nhiễm chất độc da cam mang tên Smile House – Nhà cười

Thật giả trắng đen những ranh giới nhọc nhằn

 

Nơi chiến thắng sẽ có người thua cuộc

Dối lòng mình do bởi vàng thau

 

Có nỗi đau, biết đâu theo quy luật

Đâu phải dòng sông liều mình ghềnh thác

Tự xói lở rồi lại trách bể dâu

 

Đêm thánh đường, chuông hồn ai sẽ nguyên

 

Những tháng ngày này trái đất buồn tênh

Hơn cả giông bão thiên tai, giông bão lòng người

 

Có vết đau một ngày tằn tiện

Giấu mặt trời cơn khát vầng trăng

Giấu nhỏ nhen bên đời những giọt sương trong suốt

 

Giữa bể khổ mênh mông, người không là sỏi đá

 

Phía câu thơ chữ nghĩa sá gì

Phía gió bấc, mẹ quê chiều tựa cửa

 

Ta nợ yêu thương, những số phận trên đời

Nợ Phật Chúa xanh cao, nợ rêu trần nhân thế

Lòng trời độ lượng… Giáng sinh.

 

VÕ VĂN TRƯỜNG (QUẢNG NAM)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *