VHSG- “Lật đất trồng cây, rạc lưng cõng củi/ Con chữ cũng theo vóc người hớt hải chẳng dám rơi”. Vũ Hà là giọng thơ mới lạ như bông hoa dại thầm lặng tỏa hương xuân núi rừng Tây Nguyên, vừa được Tặng thưởng Thơ 1-2-3 tháng 12.2020. Tựa người nông dân lật đất gieo hạt, người tiều phu cõng củi về làng, cô giáo yêu thơ cõng chữ ở vùng cao với ước mơ “Con suối gọi nước nguồn cho cuộc sống thăng hoa/ Không còn người Kinh, người Thượng/ Điệu xoan kết vòng, tay chạm những yêu thương”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Tết sum vầy hưởng trọn vẹn hương quê
Vạt đào đang vào mùa khoe sắc
Dẫn bước chân thiếu nữ lạc mùa xuân
Bánh chưng xanh nồng nàn vị Tết
Bếp lửa hồng thao thức đếm giao thừa
Tha phương hết ba mùa đằng đẵng, xuân phải đặng trở về.
Gia tài của mẹ là một đàn con gái
Lũ vịt giời nuôi lớn để bay đi
Xấu hổ mặt cha một thời trọng nam khinh nữ
Mẹ ngậm ngùi mỗi lần tiễn con đi làm dâu nhà người
Ba nở nụ cười không giấu hết lo toan
Đàn vịt giời đau đáu mong hiếu đạo vẹn tròn.
Tình người trên cao nguyên
Rừng bao dung đón nhận đàn con từ mọi miền đất nước
Dựng lên quê mới buổi hoang sơ
Con suối gọi nước nguồn cho cuộc sống thăng hoa
Không còn người Kinh, người Thượng
Điệu xoan kết vòng, tay chạm những yêu thương.
Có mẹ là điều tuyệt vời nhất
Mẹ theo cha một đời đất Bắc lại vô Nam
Lũ con nheo nhóc lớn lên cùng đắng cay đời mẹ
Lật đất trồng cây, rạc lưng cõng củi
Con chữ cũng theo vóc người hớt hải chẳng dám rơi
Chúng con có mẹ để mặt ngẩng cao với đời.
Mẹ là mẹ của mấy kiếp người cần mẹ
Mẹ hát ầu ơ nuôi dưỡng lũ con thơ
Tháng năm sau, đứa cháu dại bi bô gọi bà là mẹ
Tiếng trẻ vang trong căn nhà đã còng lưng mẹ
Náo nức lăn dài giai điệu mẹ yêu
Những bà mẹ chưa một lần được phong anh hùng!
VŨ HÀ (BUÔN HỒ – ĐẮK LẮK)