Nửa đêm anh dậy soi từng góc màn bắt muỗi cho con// Rệu rã khuya những tiếng thở dài như người tình bí mật/ Ngày ngẩng cao đầu làm ô che con đi qua mưa nắng// Bên con cười giòn, những vòng ôm, câu chuyện lấp đầy khoảng trống/ Tiếng dế mất bạn khản giọng ca những khuya anh xem sao ngủ/ Ngôi sao nào linh hồn em tạo, toả sáng anh đêm trắng khôn nguôi?

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Những vành tang đầu trẻ côi mùa khẩu trang thế giới
Những mồ hôi khét nhựa đường di cư về quê ngày dịch
Những giấc mơ gặp bạn học, lớp online mạng sóng chập chờn
Những đám tang cô đơn, những đám cưới thưa người ngày bịt mặt
Có vài nửa gương mặt từ thiện che khuất áo xanh thiện nguyện
Tất cả hoá thành lửa đốt lòng tôi
Nửa đêm anh dậy soi từng góc màn bắt muỗi cho con
Rệu rã khuya những tiếng thở dài như người tình bí mật
Ngày ngẩng cao đầu làm ô che con đi qua mưa nắng
Bên con cười giòn, những vòng ôm, câu chuyện lấp đầy khoảng trống
Tiếng dế mất bạn khản giọng ca những khuya anh xem sao ngủ
Ngôi sao nào linh hồn em tạo, toả sáng anh đêm trắng khôn nguôi?

Em mượn môi anh
Chạm gương đêm độc thoại
Em mượn bờ vai
Dựa giấc mơ trắng
Mượn hồn anh làm chiếc phao
Ngày âm dương tách nhau
Trước biển anh ngồi gọi tên em, bao nhiêu đêm rỗng
Sóng xô bờ mòn cát, triệu năm rồi chẳng thể hoà dung
Em thành nhím biển, cọ tim anh những xước máu vô hình
Vợ đừng trốn nữa! Khản cổ gọi em ngày sóng thần giận dữ
Anh tìm thấy em, siết ghì hôn sợ ngày mai sụp đổ
Gió tát mặt, anh trở về, em đang chờ sau những vòng nhang
Khi giấc mơ phố không đưa người ấm nắng mặt trời
Đừng tìm lại khúc nhạc vườn mà cau trầu xưa đã hát
Chạm miền quá vãng chỉ bung thêm nụ cỏ may xơ
xác
Làng lên phố, trăng mồ côi lời hẹn, lục bình nát sắc tin
Ngày người lên phố, ta chất chồng bóng tối ủ kén đựng mưa
Đừng lại phía cỏ ta trồng, cỏ vẫn đau dấu giày người xéo
VŨ TUYẾT NHUNG
(HÀ TRUNG – THANH HOÁ)