VHSG- “Không yêu nhau thì thôi/ Đừng nói lời tệ bạc/ Cái tưởng còn lại mất/ Ngỡ mong manh lại bền”. Cuộc đời vốn tồn tại những nghịch lý, nhưng rồi cứ phải vượt thoát thản nhiên bước tới, như mùa đông lạnh giá sẽ qua mùa xuân ấm nồng sẽ đến: “Thế là đã hết mùa đông/ Ngoài kia cải đã trổ ngồng vàng tươi/ Nhân gian nhiều khóc lắm cười/ Đã mang lấy nghiệp làm người, đừng đau!”

Không đề
Chạm tay vào giá buốt
Mới biết yêu nắng vàng
Một mai này lá rụng
Cũng xin đừng hoang mang
Bao giờ mùa xuân tới
Cây khô sẽ đâm chồi
Đường dài đừng mỏi mệt
Cứ đi là đến nơi
Không yêu nhau thì thôi
Đừng nói lời tệ bạc
Cái tưởng còn lại mất
Ngỡ mong manh lại bền…
Không nhớ nhau thì quên
Đời vẫn dài rộng lắm
Bao nhiêu là hoa thắm
Vẫn nở tràn xung quanh
Trời có thể không xanh
Nhưng lòng đừng cỏ úa
Giữa ngổn ngang mảnh vỡ
Mình giữ mình vẹn nguyên
Tháng mười hai
Mẹ ơi đã tháng mười hai
Ngày qua như gió thở dài qua hiên
Nghiêng tay trút bỏ ưu phiền
Chỉ còn lênh láng một miền nhớ nhung
Chỉ còn con với vô cùng
Với côi cút một mùa đông một mình
Chỉ còn con với lặng thinh
Nói sao hết những tội tình mồ côi
Tháng mười hai đấy mẹ ơi
Run run nước mắt trên môi ngập ngừng
Đã qua gió cả sóng lừng
Bão giông tụ lại lưng chừng khói nhang
Ngoài kia đã đỏ lá bàng.
Đã xanh mộ chí đã vàng chân hương
Ngậm ngùi chín nhớ mười thương
Ngày qua như khách qua đường dửng dưng
Một năm ngắn ngủi quá chừng
Một đời được mấy tưng bừng sớm trưa?
Tháng mười hai nắng hay mưa?
Áo con mua mẹ vẫn chưa kịp dùng
Ước gì trời chẳng mùa đông
Và hoa vẫn nở…
Và không lá vàng.
Lên chùa cuối năm
Thế là đã hết một năm
Buồn vui theo khói nhang trầm bay đi
Biết mình còn lắm sân si
Cúi xin Đức Phật từ bi rộng lòng…
*
Thế là đã hết mùa đông
Ngoài kia cải đã trổ ngồng vàng tươi
Nhân gian nhiều khóc lắm cười
Đã mang lấy nghiệp làm người, đừng đau!
*
An nhiên mây trắng trên đầu
Mõ chuông thổn thức giữa câu kinh chiều
Gió về xô lá liêu xiêu
Tháng năm cứa đứt cánh diều ngây thơ…
*
Làm sao ngăn sóng xô bờ
Hai bàn tay chắn bơ phờ bão giông
Biết rằng sắc sắc không không
Bàn chân đứng trước đường vòng vẫn run…
*
Thế là đã đến mùa xuân
Đất trời còn mãi xoay vần thế ư
Ta về ươm cỏ tương tư
Một mai hoa trổ đỏ như mặt trời
*
Một năm là một năm ơi
Còn gì ngoài những đầy vơi nỗi niềm
Gió đưa ngày cũ qua thềm
Sân chùa mai trắng rụng thêm cánh buồn
*
Ngày mai chớp bể mưa nguồn
Hay là nắng ấm mười phương an lành?
Phật cười trên cõi nhân sinh
Đường xa, chỉ có một mình, dám không?
NGUYỄN THỊ VIỆT NGA