Gió chiều nay khâu nỗi nhớ giùm ai// Cơn áp thấp quẩn gió giữa vùng khí loãng/ Vùng thanh tân nhói nhức// Em biến dạng trong hình hài của gió/ Cong vênh nỗi niềm/ Xoáy vào mắt bão.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Những bài thơ em viết riêng anh
Giờ điền tên người khác
Câu hát chung xé đôi vùng kí ức
Em rơi vào hư thực
Mông lung và lễnh loãng
Tìm lại ngày chưa ngồi tước tóc mai
Mùa anh ngang em là những ngày giông gió
Cơn bão qua rồi còn lại xác xơ em
Cơn bão tan rồi vụn vỡ bình yên
Em dệt li ti lên ngày nắng
Tay gom về mỏng mảnh vọng chùa xa
Chờ một ngày nắng trổ vàng hoa
Tình yêu của em không phải là cỏ
Cớ gì anh dẫm nát xanh non
Hay tình yêu với anh là dự thảo?
Và em như bản nháp
Anh nguệch đôi dòng khi vô tình lạc bước qua
Biết khi nào cỏ đơm hoa
Gió chiều nay khâu nỗi nhớ giùm ai
Cơn áp thấp quẩn gió giữa vùng khí loãng
Vùng thanh tân nhói nhức
Em biến dạng trong hình hài của gió
Cong vênh nỗi niềm
Xoáy vào mắt bão.
Anh không về mùa nắng miên du
Nỗi nhớ mưng mủ
Em xoa thuốc thời gian
Nắng treo lời yêu phía hoang tàn
Gió lăn trầm tích về vùng ước hẹn
Còn ta, uống mãi không thoả cơn khát của nhau
Mùa dã quỳ vàng rộm nỗi nhớ nhau
Anh có đau khi mùa yêu dang dở
Em thắt nút hai đầu nỗi nhớ
Khuy áo trễ tràng
Mùa đông đi hoang
Ta khuyết nhau từ lời hẹn dã quỳ vàng
PHẠM THU HẰNG (NGHỆ AN)