VHSG- Loài vi rút trở thành siêu nhiên tiền vô nghĩa/ Người tự cứu rỗi người vượt qua gian nguy/ Nỗi kinh sợ kìm hãm từng bước đi/ Gia đình nhỏ là nơi bình an nhất/ Sự gắn kết yêu thương vượt qua bệnh tật/ Thế giới giật mình tìm giá trị chân phương.

LẶNG TRÔI
Đời người như đoá hoa
Cũng sắc hương một thủa
Xuân qua rồi héo úa
Phấn lụa có là chi
Vạn vật đến rồi đi
Trong vòng xoay tạo hoá
Hiền lương hay xảo trá
Cũng chết có ai qua
Tính gần rồi tính xa
Trong thế gian vô kể
Ngóp ngoi giữa dâu bể
Chưa ngộ vẫn hoài nghi
Nhìn thấu tỏ sân si
Gặn ân tình cốt cách
Giữa u mê, hống hách
Mấy ai hiểu đúng sai
Lặng bước, thả bước trôi
Trong hoàng hôn lấp loáng
Nhìn chiều đi tĩnh lặng
Chợt thấy đời nhẹ tênh
Thả mình giữa mông mênh
Nghe bình yên ca hát
Lời chân tình mộc mạc
Ngát nở chốn vô vi
MÀU NHỚ THÁNG BA
Tháng ba hoa xoan bừng nở
Lối về ướt đẫm mưa xuân
Tím buông dòng thương vương vấn
Hương chanh ngào ngạt trời quê
Lúa non xanh mướt ven đê
Cỏ êm dìu bàn chân lạ
Đường xưa mênh mang hoa lá
Vương tình khách ở phương xa
Tháng ba hoa bưởi đơm hoa
Trắng hiền như hồn thôn nữ
Hương theo dấu tình kết nụ
Dịu dàng thơm ngát lối xưa
Quê ơi tình mãi thiết tha
Tiếng yêu chảy vào nỗi nhớ
Miền thương một thời nức nở
Bồng bềnh ru lại giấc mơ
Lời tình đem dệt vào thơ
Thương người giấu trong miền nhớ
Câu yêu đành xa muôn thuở
Nên duyên chưa nở đã nhoà
Chân qua từng lối dậu thưa
Đường trơn gió nồm phe phẩy
Tìm hoài dấu xưa nào thấy
Nghe lòng vương nhớ mênh mông
Chiều buông hiu hắt bên sông
Mưa xuân bay bay trên tóc
Hoàng hôn vẽ trong đáy mắt
Nỗi niềm theo bước cô liêu
ANH
Anh không là giấc mơ
Anh dường như rất thật
Mà sao hiện rồi mất
Giữa sóng đời hư vô
Anh ẩn vào trong thơ
Mơn man từng con chữ
Hồn em say nhừ tử
Khát bỏng những cơn mê
Anh mang dấu phu thê
Nhóm mầm yêu kết nụ
Là hương đêm ấp ủ
Làm dậy nỗi khát khao
Anh là biển ước ao
Dệt sóng cuồng mê đắm
Là mê hương sâu thẳm
Cháy bỏng lửa yêu đương
Anh là nỗi vấn vương
Mỗi đêm trường thao thức
Là môi hôn rạo rực
Tan chaỷ nụ kiêu sa
Anh là lối em qua
Là thiên đường khao khát
Là cây che bóng mát
Chẳng thể nào xa đâu
NỖI ĐAU XUÂN 20
Không nỗi đau nào như xuân 20
Cả thế giới oằn lên màu tang tóc
Không chiến tranh mà nhuốm đầy chết chóc
Nỗi kinh hoàng khiếp sợ khó ai qua
Không có nỗi sợ hãi nào bằng Corona
Làm nhân gian tận cùng thống khổ
Nó tàn khốc huỷ diệt hơn chất nổ
Dịch bệnh đoạ đày thế giới tang thương
Nhân loại lúc này phủ ngập tai ương
Khi lực kiệt sức tàn vì dịch bệnh
Thần chết đến bất ngờ gieo định mệnh
Mạng sống mong manh mọi thứ chả nghĩa gì
Xứ thiên đường thế giới hoá sầu bi
Cả nhân loại nhìn nhau xét nét
Mọi cạnh tranh, giao thương phải khép
Con người cúi đầu giữ sinh mạng nhỏ nhoi
Vũ trụ kinh hoàng sự sống tự do rơi
Cái chết đến không buông tha giàu nghèo già trẻ
Loài vi rút trở thành siêu nhiên tiền vô nghĩa
Người tự cứu rỗi người vượt qua gian nguy
Nỗi kinh sợ kìm hãm từng bước đi
Gia đình nhỏ là nơi bình an nhất
Sự gắn kết yêu thương vượt qua bệnh tật
Thế giới giật mình tìm giá trị chân phương.
TRẦN MINH HẠNH