VHSG- “Nổi lên trên mênh mông là ngôi nhà còn ấm nồng hương khói/ Trên nóc mái những cái đầu trẻ già vuốt mặt nhìn nhau/ Những trái tim thở ngược lời cầu xin biết trôi dạt về đâu?”. Miền Trung tang thương trong bão lũ. Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Những bài thơ 1-2-3 đau xé lòng, nhưng rồi Nguyễn Bá Hòa vẫn mang lại cho con người niềm hy vọng: “Sau những ngày vùi dập bởi gió mưa giông bão/ Bầy trẻ con ríu rít đến trường bài đồng dao ngày mới/ Thắp lên khát vọng yêu thương trong bạt ngàn xanh vợi”…
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Dược phẩm Phú Mỹ – PMPHARCO, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ.
Về đâu trong lênh đênh mùa đất trời gào rú
Gió mưa thét gầm trút xuống làng quê nỗi đau
Đất hóa sông sông hóa biển và chân trời trắng một màu
Nổi lên trên mênh mông là ngôi nhà còn ấm nồng hương khói
Trên nóc mái những cái đầu trẻ già vuốt mặt nhìn nhau
Những trái tim thở ngược lời cầu xin biết trôi dạt về đâu?
Họ nói với nhau những lời sau cuối
Khi bầu trời thấp dần đục ngầu cơn hấp hối
Và những guồng mưa hóa mềm nỗi đau của đất
Chẳng nghe mẹ nói gì trong ầm ào gió giật
Lời cha thất thần đứt quãng giữa luồng nước xoáy trôi
Những âm thanh chới với đau thương cuồn cuộn kiếp người
Sau những ngày vùi dập bởi gió mưa giông bão
Bầy trẻ con ríu rít đến trường bài đồng dao ngày mới
Thắp lên khát vọng yêu thương trong bạt ngàn xanh vợi
Hoa bưởi vườn trắng nụ thanh tân mùa lại mùa đơm quả
Ngọt lịm thương yêu bao nắng sớm mưa chiều
Phù sa cơn lũ ngày qua đã đầy nếp nhăn vầng trán mẹ
Phù sa chảy vào đêm cho vầng trăng lắng mật
Muộn màng chi những chuyến tàu đi về tất bật
Đôi mắt vỗ sáng bờ lấp lóa bến sông quê
Con nước hoang tự ngàn đời buồn vui bao thăng trầm như thể
Bỗng một ngày tươi xanh sau chớp bể mưa nguồn
Mồ hôi vẫn giọt vui giọt buồn chảy vào đêm lắng mật
Những cây lộc vừng xanh nghiêm trang từng góc phố
Những cung đường mở ra phía mặt trời
Những khuôn mặt vẹn nguyên trên môi nụ cười
Tiếng dương cầm bay lên gọi mây trời điệu đàng khiêu vũ
Thềm nhà ai bừng lên màu hoa đỏ
Rạo rực lòng người một góc phố mãi tinh khôi
NGUYỄN BÁ HÒA (QUẢNG NAM)