Mùa xuân đẹp hơn vì có mẹ// Cánh đào phai như má hồng thiếu nữ/ Con nghiêng mình về phía ngực mẹ hao gầy// Bàn tay quen mẹ xoa lưng con như ngày xưa bé bỏng/ Giấc mơ con thiêm thiếp bình yên/ Mẹ là mùa đẹp nhất muôn đời con muốn gặp.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Con gọi “Mẹ ơi!” lạc giọng giữa ngày đông
Cơn gió mồ côi quánh sệt nỗi nhớ
Mẹ theo cánh thiên di bay tới thiên đàng
Con ôm giấc mộng được mẹ ru giữa dòng đời thác đổ
Ngước sườn dốc nhân gian
Con trượt theo bóng mẹ hụt tầng mây…
Mùa xuân đẹp hơn vì có mẹ
Cánh đào phai như má hồng thiếu nữ
Con nghiêng mình về phía ngực mẹ hao gầy
Bàn tay quen mẹ xoa lưng con như ngày xưa bé bỏng
Giấc mơ con thiêm thiếp bình yên
Mẹ là mùa đẹp nhất muôn đời con muốn gặp.

Chiếc li vỡ chảy loang màu chia cắt
Bông hồng bung sắc đỏ rụng rời
Gió hòa reo gọi lấp vùi nhung nhớ
Bỏ mặc gai gắng gượng níu hương nồng
Lời trăm năm chỉ còn sáo rỗng
Vết xước tình yêu càng gắn lại càng đau.
Mẹ là điểm tựa cho con một đời an yên
Con kể mẹ nghe cánh cò vui tới trường
Mắt long lanh như muôn vì sao sáng
Mẹ kiên nhẫn nghe những mộng mơ con dệt
Nụ cười treo veo con cho mẹ ngược thời gian
Là bạn, là thầy cô, là tuổi thơ .. con rạng rỡ!
Em là hương thơm anh nhẫn tâm vùi dập
Lời nói như dao cau lia ngọt mầm yêu
Ngã gãy rạp dù ai cố công ươm trồng thêm lần nữa
Một lời thất tín vạn lần anh thành kẻ tội đồ quen lối
Em hóa cô Tấm can trường gieo hạt giống tái sinh
Quả thị thơm trên tay người gìn giữ, vun trồng!
VŨ HÀ (BUÔN HỒ – ĐẮK LẮK)