Thơ song ngữ Việt – Anh của Bình Tâm

VHSG- Tác giả Bình Tâm (Phạm Văn Bình) sinh năm 1952 tại thị xã Thái Bình, tốt nghiệp Trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội, khoa Tiếng Anh năm 1977. Ông đã trải qua các công tác phiên dịch, dạy học, biên tập (biên tập viên NXB Hải Phòng), biên dịch.

Hiện ông đang sinh sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ngoài dịch thuật, ông còn là nhà sưu tầm, khảo cứu văn hóa. Về học thuật, ông đã có những đầu sách song ngữ Việt-Anh được xuất bản, như Ngữ pháp tiếng Anh hiện đại, Ngữ pháp tiếng Anh cơ bản, Tục ngữ nước Anh, Thành ngữ tiếng Anh, Truyện cười Việt Nam, Tục ngữ Việt Nam, Thành ngữ tiếng Việt, Câu đố dân gian Việt Nam v.v…

Về văn học, Bình Tâm có một lượng đồ sộ tác phẩm thơ song ngữ Việt – Anh. Một số bài thơ của ông đã được đăng trên các tạp chí, báo trong và ngoài nước, như Tạp chí Cửa Biển, Tạp chí thơ quốc tế Kritya của Ấn Độ, Tạp chí thơ Platform – một tạp chí văn học vùng Tây Bengal, Ấn Độ v.v…

Ông cũng là dịch giả của tập thơ Mơ được sống vùng đất khác của nhà thơ Ấn Độ nổi tiếng Rati Saxena. Và đặc biệt, ông là dịch giả cuốn sách phê bình văn học Giải mã hoa giấu mặt của tiến sĩ Văn học Ấn Độ nổi tiếng Ramesh Chandra Mukhopadhyaya từ Anh ngữ sang Việt ngữ – cuốn sách gồm bốn mươi bài luận bình về tập thơ 3 câu Hoa giấu mặt của nhà thơ Mai Văn Phấn.

______________________

Thông tin sách:

THƠ BÌNH TÂM

Tác giả: Bình Tâm

Đơn vị cấp phép: NXB Hội Nhà văn, 2020

Đơn vị Liên kết: Công ty TNHH Văn Hóa Mibooks

Kích thước: 12×16.5 cm

Loại bìa: Bìa mềm

Số trang: 108 trang

Giá bìa: 80.000

Sách được Mibooks phát hành toàn quốc.

 

Chùm thơ của Bình Tâm trích từ tập thơ:

 

Phận đàn bà

 

Đàn bà, nhất là đàn bà đẹp

như những bông hoa sớm nở tối tàn:

Mĩ nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu*

 

Từ ngàn xưa mệnh khổ của người phụ nữ đã làm đau lòng biết bao kiếp thi nhân.

Ta không phải thi nhân, hôm nay cũng vì các nàng mà rơi lệ.

Rơi lệ vì bao nàng bởi thói háo sắc tham lam của những kẻ ngất ngưởng trên đỉnh cao quyền lực

mà bị cưỡng ép vào cung phục vụ cho những kẻ “con trời”.

Từ xưa đến nay đã có biết bao nhiêu triệu mĩ nhân tuyệt sắc

bị giày vò hay quên lãng đến úa tàn trong các hậu cung.

Từ những cô gái ngây thơ, các nàng dần biến thành yêu nữ.

Nhân tính bị méo mó, nhân cách bị sa đọa bởi cuộc chiến giành giật sự sủng ái của một kẻ đàn ông.

Những Đát Kỉ, Bao Tự, Dương Ngọc Hoàn nổi danh là hồng nhan họa thủy thực ra cũng chỉ là những kẻ đáng thương.

Nếu không bị cưỡng bức trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu, các nàng đâu có trở thành những kẻ biến thái bị người đời nguyền rủa.

 

Ta rơi lệ vì sự rẻ rúng thân xác, nhân phẩm của những nàng thiếu nữ nhà nghèo.

Có nàng chỉ vì không có tiền làm ma cho cha, mẹ mà phải bán thân lấy vài nén bạc.

Báo hiếu mẹ, cha bằng cả sự đắng cay nhục nhã của một kiếp lầu xanh hay thân phận nô tì.

Có nàng vì muốn thoát cảnh nghèo đói khốn cùng mà phải đem thân làm thiếp

để rồi khi chồng hứng chí lên lại đem mình ra tặng bạn như tặng một món đồ.

 

Ta rơi lệ vì sự tước đoạt tự do của các nàng đến tận cùng những gì riêng tư nhất.

Không được coi như con người, các nàng chỉ là những công cụ làm tình của một lũ mang danh đàn ông.

Bao người vợ đã bị chồng cho là dâm đãng và đuổi ra khỏi nhà chỉ vì một lần không kìm được sự hưng phấn khi cùng chồng ân ái.

Thậm chí có vị vương phi bị vua ban cho cái chết chỉ vì “tội” hôn trộm ông ta do quá yêu chồng (!)

 

Ta rơi lệ cho cả những nàng công chúa được sinh ra trong nhung lụa,

vì lợi ích của vương triều mà cam phận làm dâu nơi xứ lạ.

Cô đơn trong kiếp lưu đày!

 

Lệ ta rơi còn mang theo cả máu tim ta,

khi được biết có những nàng con gái bị mua về rồi đem chôn sống làm thần giữ của cho những kẻ nhà giàu.

Có những nàng hầu bị tuẫn táng theo chồng để “phục vụ” ông ta ở cõi hư vô.

Có những nàng trinh nữ bị quăng xuống sông hay bị mổ bụng moi tim hiến tế cho thần linh bởi những hủ tục dã man.

Cũng bởi những hủ tục dã man, đã có bao người con gái phải cầu xin người khác phá trinh cho mình thì mới được phép lấy chồng.

Và bao người phụ nữ phải đêm đêm tiếp khách của chồng khi họ đến thăm.

Cuộc đời phụ nữ sao chịu quá nhiều đắng cay, tủi nhục!

*

Ngàn năm mây trắng bay…

Biển xanh hóa nương dâu đã bao lần ta không nhớ nữa,

mà kiếp hồng nhan nào đã bớt truân chuyên!

 

Từ trời Mĩ, Phi đến trời Âu, Á…

Những khu đèn đỏ – những vết loét giang mai trên thân Trái đất này – dường như cứ lan ra mà không có dấu hiệu báo ngày dừng lại.

Nơi giam cầm những mảnh đời phụ nữ đắng cay…

Những cô gái phương Tây khỏa thân ngồi trong các tủ kính bày hàng như những con búp bê cho khách mua dâm lựa chọn,

những cô gái Ấn Độ phải bán dâm khi hãy còn tuổi vị thành niên,

những cô gái Thái Lan được chồng đèo xe máy đến những tụ điểm “hành nghề” như người ta đi làm nơi công sở,

những cô gái Việt khỏa thân ưỡn ngực, xoay người dưới ánh đèn cao áp

trước cặp mắt săm soi của những người đàn ông nước ngoài trong các cuộc “tuyển vợ” để mong trở thành cô dâu nơi xứ lạ

chỉ vì để thoát nghèo (!)

Những cảnh đời khiến ta rơi lệ:

– Cuộc sống là thế này sao? – Đọa đày mới đúng!

– Trần gian đây ư? – Chỉ là địa ngục!

 

Ta rơi lệ còn vì kiếp sống nhọc nhằn của bao nhiêu triệu người phụ nữ.

Những thân phận “bà Tú Xương” bươn chải nơi “cuối bãi đầu ghềnh” để giữ cho ngọn lửa trong bếp nhà mình khỏi tắt trước cơn bão giá triền miên…

Ta rơi lệ còn vì bao cô gái để có được một việc làm mà phải cắn răng lên giường với những kẻ có quyền có thế.

Chuyện quấy rầy tình dục nơi công sở vẫn còn là vấn nạn ở nhiều nơi…

Chuyện nhiều bé gái mới năm, sáu tuổi đã bị người lớn hiếp dâm,

chuyện những kẻ lắm tiền mỗi khi làm ăn thua lỗ lại đi mua trinh của các bé gái vị thành niên để giải xui cứ làm ta rơi lệ…

 

Nhiều khi nước mắt cạn khô, ta phải mượn nhờ khúc hát:

Thương lắm tóc dài ơi, **

Cánh chim chiều đã mỏi

Ta hát cho em

Bỏng rát tiếng ca buồn…

để sẻ chia cùng phận hồng nhan

nỗi đau mà các nàng gánh chịu

– nỗi đau làm tim ta

nhức nhối

đêm đêm…

——

* Cổ thi

** Lời bài hát “Thương lắm tóc dài ơi

 

Woman’s Fate

 

Women, chiefly beautiful ones

Are like flowers blooming in the morning and withering in the evening:

Beautiful women as the same as famous generals

Never promise to let human beings see their white hair *

 

Since thousands of years ago, the woman’s miserable fate has hurt many generations of poets’ heart

I am not a poet, but today I also have to shed tears for them

I shed tears for many women due to the lust of the men on the power top

Were forced to enter the royal courts to serve “God’s sons”.

Since the ancient time up to now, millions of beautiful ladies have been tormented or forgotten until their withered death in harems.

From innocent girls, they were gradually changed into succubi.

Their human nature was deformed, their personality was depraved in a war to win a single male’s love.

Lady Da Ji, Lady Bao Zi, Lady Yang Yu Huan famous as the women of calamity were actually miserable creatures.

If they were not forced in a loveless marriage, they wouldn’t have become monstrous women cursed by the whole community.

 

I shed tears due to the despisal of the low-born young girls’ body and dignity.

Some of them had to sell themselves for some bullion of silver to bury their death parents

They show gratitude to their parents with their prostitute or maidservants’ bitter and shameful life.

Some of them had to become concubines just for escaping from their miserable poverty

So that their husbands in their excitement offered them to their friends as articles.

 

I shed tears due to the absolute dispossession of their freedom including their most personal corners.

They were not considered as human beings except the so-called men’ sex toys

Many wives were considered as lascivious and driven out of their home by their husbands just for one time they couldn’t control their excitement when making love with their husbands.

Even a royal concubine was given a death by her royal husband just for the “crime” of kissing him on the sly due to her deep love to him (!)

 

I also shed tears for the princesses who were born in the lap of luxury.

For their royal courts’ interests, they had to resign themselves to their fate by becoming daughters-in-law in foreign lands

Living in loneliness as deportees!

 

My dropping tears bear even my heart’s blood,

When I know that previously many young girls were bought to be buried alive as wealth keeping ghosts for the rich people.

Many concubines were buried together with their dead husbands to “serve” them in the land of nihility.

Many virgins were thrown into rivers or disemboweled for their hearts as gifts to spirits due to uncivilized customs.

Also due to uncivilized customs, many virgins have now had to ask men to deflower them so that they can get permission for their marriage

And many women have to “entertain” their husbands’ male guests whenever they visit their families.

How bitter and disgraceful the woman’s life is!

  *

Thousands of years has flown away together with white clouds…

Even I can’t remember for how many times the blue sea has been changed into mulberry fields

But the woman’s fate hasn’t been out of ups and downs yet!

 

From America, Africa to Europe, Asia…

The red-lamp quarters – the syphilis ulceration traces on this Earth –

seem to spread out without any sign indicating their halt.

Where many bitter female lives are being imprisoned…

The European girls sitting naked in the show-cases as dolls for whoremongers to select

The Indian girls having to sell their bodies when they are still minors

The Thai young ladies carried on motorbikes by their husbands to the “practice” spots as others going to their offices,

The Vietnamese virgins throwing out their chests and turning around in the limelight

In the foreign men’s thorough look in the “wife selections” with the hope of becoming daughters-in-law in the strange lands

Just to escape from poverty (!)

The life scenes causing me to shed tears :

– Is life like this? – No, it is just an ill-treatment!

– Is it the human beings’ land? – No, it is just the Hell!

 

I shed tears also due to millions of women’s tiresome life

The women in Mrs Tu Xuong’s condition running about “waterfalls and riverbanks”to keep up the flame in their stoves in the face of unceasing price storms…

 

I shed tears also because many girls had to eat humble pie for making love with powerful men to earn an occupation.

The sexual harassment at the office is still a problem in many places…

The fact of many five or six-year little girls raped by adults

And rich people “buying virginhood” of minors to be delivered from misfortune whenever their business is unprofitable make me continue shedding tears…

 

Many times when my tears were dried out, I had to rely on the song:

 

Oh, the long-haired, I feel a great pity for you! **

You are like a bird getting tired at sunset

I am singing for you now

A sad song with my burnt voice…

To share with the women

the misery laid heavily on their shoulders

– the misery making my heart

Ache

Every night…

——–

* Ancient poetic lines

** The words of the song “Oh, the long-haired, I feel a great pity for you !”

Tranh của danh họa Lê Phổ

Linh địa

 

Trong khu rừng nguyên thủy

ngập tràn linh khí,

những thân cây xanh biếc

không lá,

không cành

như đàn trăn

vươn đầu lên đâm vào bầu trời

tranh giành sự sống

 

Từ trên cao nhìn xuống

khu rừng như tấm thảm gai

sẵn sàng cào nát những kẻ mạo hiểm liều lĩnh

và giam họ vào trong mê trận

giăng ra giữa những gốc cây…

 

Mỗi khi có một cơn gió thổi qua,

khu rừng lại như tấm thảm nhung mềm mại,
những thân cây rập rờn uốn lượn

rì rào phát ra những âm thanh huyền bí

dụ hoặc những kẻ đi ngang qua

như tiếng hát của những nàng tiên cá…

  *

Tại nơi tận cùng trong khu rừng bí ẩn,

một vòm hang đột ngột hiện ra như đập vào ánh mắt

 

Trên đỉnh hang,

thạch nhũ buông xuống như nụ hoa

tỏa ra một mùi thơm huyền hoặc

 

Từ trong hang,

linh khí trào ra thành luồng

thấm đẫm từng hốc đá

ngưng tụ thành linh thủy

từng giọt,

từng giọt…

đọng trên vách đá trinh nguyên còn in nét rìu của tạo hóa,

tụ thành dòng linh tuyền chảy róc rách dưới đáy hang

vọng lên như tiếng tiên cầm…

   *

Hành hương qua khu rừng nguyên thủy,

tôi lần bước tới điểm cuối khu rừng

để lặng im cúi đầu chiêm bái

với một niềm kính cẩn

với một lòng biết ơn thầm kín

vòm hang nguyên sơ,

và nghĩ về

nơi cội nguồn của sự sống,

nơi loài người đã từ đó

đi ra….

 

A Sacred  Land

 

In the primitive forest

submerged in the sacred air,

the very green trees

without leaves

without twigs

like a herd of pythons

raise up their heads and thrust into the sky

to struggle for life…

 

In a bird’s-eye-view

the forest looks like a thorny carpet

ready to scratch daring adventurers

and imprisons them in a maze

spreading among the trees…

Whenever a gust of wind blows,

the forest looks like a soft velvet carpet,

the trees wind up and down

and utter mysterious rustling sounds

seducing any passer-by

like the singing of the mermaids…

   *

At the end of the mysterious forest

a cave suddely appears as if it gave a stroke at the eyesight.

From the cave vault,

stalactite lets down like a bud

spreading out a strange perfume.

From the deep end of the cave,

 

the sacred air gushes in flows

penetrating every corner

condensed into the sacred water

 

drop by drop

drop by drop…

staying on the virgin cliff still impressed by the Creator’s axle strokes,

accumulated into a sacred stream murmuring at the cave bottom

with its echoes like a fairy’s musical instrument’s sounds…

   *

Pilgrimaging through the primitive forest

I walked to the forest end

to lower my head in a silent worship

with a profound respect

with a secretly gratitude

to the original cave

and thought of

the origin of life

the place out of  which

the mankind have gone…

 

Nửa

 

Nửa đời lầm lụi đi tìm

         Dọc ngang mặt đất…

                                 nửa mình đánh rơi

Tóc tôi trắng nửa mái rồi

             Nửa vành trăng khuyết

                                      vẫn vời vợi trông…

 

                 Trong xa thẳm…

                            giữa không cùng…

Người ơi có biết cho lòng lẻ đôi?

                 Trốn… tìm…

                                  đã nửa cuộc đời

          Đến bao giờ

                       mới cùng tôi… hẹn hò?

 

Mắc giăng trăm ngả đường tơ

          Cho ai vướng vít

                                     mà chờ đợi tôi…

             Chiều không, nắng xế…

                                                nửa rồi…

          Tình tôi vẫn cứ

                                 lẻ loi

                                              nửa tình…

 

Half

 

I have silently gone to look, for half of my life,

Everywhere on Earth…

                             for my lost half

My hair has already turned white

While, the crescent moon,

                        I am still looking passionately at…

                                

In deepness…

                in boundlessness…

My lover, I am very lonely now – do you know it?

We have played the hy-spy game

                                           for half of our life

When will you give me… a date?

 

In hundreds of lanes, I have spreaded webs

For you to get a jam

                so that, for me, you have to wait…

But in a lonely afternoon,

                    the sun has set halfway already…

While still alone…

                       in its half…

                                   my love is.

BÌNH TÂM

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *